
?
- Thầy không rõ lắm, nhưng thầy có thể hỏi thăm giúp con. Con định làm gì, mua lại căn nhà đó sao? – Ông Cương tò mò nhìn cô.
- Vâng, con sẽ tìm cách mua lại ngôi nhà đó, đó là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của con mà.
- Nếu cần thầy giúp gì thì cứ tới tìm thầy. Thầy cũng có một ít…
Linh gật đầu mỉm cười lặng thinh nhìn ra màn đêm phủ sương tĩnh mịch.
***
Linh chuyển về căn hộ cũ của Nhật Lệ cũng đã được hai ngày. Cô mất hơn một
ngày mới sắp xếp và lau chùi được hết đống đồ đạc đã phủ đầy bụi và mạng nhện, Cường tình nguyện bỏ ra nửa ngày để đưa cô đi mua sắm đồ đạc mới. Cuối cùng căn nhà cũng như có sinh khí hơn.
Một buổi tối, Linh
vừa trở về nhà thì ngạc nhiên khi nhận ra có ánh điện sáng hắt ra từ căn hộ đối diện, lẫn trong tiếng khóc của trẻ con là tiếng của một người
đàn ông dịu dàng dỗ dành. Đó là căn hộ của Đại. Linh đứng tần ngần mãi ở cửa, không biết có nên đi vào hỏi thăm tình hình hay không. Trong lúc
cô còn do dự thì Tuyết đã cạy được cánh cửa, chạy xộc tới cạnh cô vẫy
đuôi mừng rối rít. Sau đó nó đi vào trong nhà, và dường như muốn cô đi
theo nó.
- Cô ấy về rồi sao anh bạn?
Có tiếng Đại vang
ra, Linh chưa kịp quay đi thì cánh cửa đã mở hẳn ra, Đại đang bế ẵm ngửa Như Ý, một tay cầm bình sữa, áo sơ mi xắn vội, giày cũng chưa kịp tháo
bỏ. Thấy cô, Đại như vớ được vàng:
- Em xem, mãi con bé chẳng chịu ngủ, thỉnh thoảng lại khóc ầm lên, anh dỗ thế nào cũng không được.
Linh tiến vào trong nhà, thấy căn nhà vẫn sạch sẽ tim tươm, không hề phủ bụi thì cũng lấy làm ngạc nhiên lắm. Nhưng cô không hỏi thêm nữa mà đón lấy Như Ý từ tay Đại:
- Con bé đang gắt ngủ, chắc do lạ nhà thôi. Từ tối giờ đã uống chút sữa nào chưa?
- Có uống hai bình rồi – Đại ngây ngô cười.
- Hai bình? – Linh kinh ngạc nhìn bình sữa trên tay Đại – Vậy mà anh còn định cho nó uống nữa? Thật là…
- Con bé khóc quá nên anh tưởng nó đói… – Đại phân trần.
- Cho ăn vô tội vạ thế vừa không tốt cho sức khoẻ, vừa tạo cho trẻ con
thói quen xấu đó – Linh trừng mắt cầm lấy bình sữa trong tay anh – Sao
sữa nguội vậy? Anh không pha nước ấm à?
- Đây là sữa tươi đóng hộp mà, anh mua thế cho tiện, với lại nhà làm gì có nước nóng.
- Anh đúng là vô tội vạ, không chăm được con thì mang nó về đây làm gì?
Đại định kể nhưng rồi lại thôi. Anh cũng không thể nói với Linh rằng anh đã cãi nhau với bố nên ông giận đuổi anh ra khỏi nhà, anh cũng giận mà
bế luôn con đi. Anh cũng không thể nói với cô nguyên nhân khiến anh và
ông Phương cãi nhau là do ông Phương bắt anh phải cưới vợ ngay, còn anh
thì thẳng thắn nói là chưa muốn. Anh bế con về nhà cũ, lại không chuẩn
bị từ trước nên đành mua sữa hộp cho con uống tạm, không ngờ bị Linh
mắng té tát như thế.
Mới phải tự chăm con có mấy tiếng thôi mà
Đại đã toát hết cả mồ hôi, không ngờ việc đó lại vất vả như thế. Anh còn không kịp thay đồ, không kịp cởi giày, hết cho con ăn lại thay bỉm cho
con, rồi dỗ nó ngủ. Anh lại không biết hát ru nên chỉ biết dùng cái
giọng ê a không ra giai điệu gì dỗ con. Con bé lạ nhà nên chẳng ngủ ngay cho, nếu không phải Linh về đúng lúc chắc anh phải bế con tới cầu cứu
chị gái rồi.
Có Linh dỗ, Như Ý lại ngủ ngoan, Đại mới có thời gian thay đồ.
Lúc Đại tắm gội xong, quay về phòng ngủ thì thấy Linh đang nằm trên giường
với Như Ý, con bé đã ngủ say, mà cô cũng ngủ quên mất. Đại mỉm cười tiến lên nhìn hai người sau đó kéo chăn đắp cho cả hai, không ngờ lại làm
Linh giật mình tỉnh dậy.
- Em cứ ngủ luôn đi. Anh ngủ ở ngoài salon.
- Thôi, em cũng phải về tắm rửa thay đồ – Linh vùng dậy.
- Cảm ơn em nhiều nhé! – Đại gật đầu sau đó theo chân cô ra ngoài phòng khách.
- Hai bố con anh định sống thế này ở đây sao? Rồi ai trông Như Ý cho anh đi làm? – Linh cau mày hỏi.
- Tạm thời thế đi. Mấy hôm tới anh sẽ ở nhà vậy, công việc mang về nhà
làm cũng không sao. Đợi tới khi anh tìm được bảo mẫu cho Như Ý thì đi
làm trở lại cũng được.
- Không định mang con về nhờ ông bà chăm giúp sao? Ông bà chăm vẫn là tốt nhất mà.
- Mấy hôm nay không hiểu sao mẹ anh ốm thêm, chẳng dậy được nữa. Anh mang con bé về đây để cô Năm có thời gian chăm sóc cho mẹ anh… – Đại giải
thích mà không nói ra nguyên nhân thật sự.
- Thôi đành vậy. Em cũng chỉ đi làm nửa ngày, nửa ngày em sẽ giúp anh chăm sóc Như Ý.
- Vậy thì tốt quá! – Đại mừng rỡ nói – Hay là em nghỉ việc luôn đi, về
đây giúp anh, tiền lương anh trả không thua kém gì bên ấy.
“Bên ấy” mà Đại cố tình nói tránh đi chính là nhà hàng Winter của Cường, nơi Linh đang làm bếp trưởng.
- Chuyện đó thì tuyệt đối không được – Linh lắc đầu – Nửa ngày dành cho Như Ý đã là nhiều nhất rồi.
- Anh biết, anh cũng chỉ cầu có thế thôi mà – Đại gãi đầu – Thôi về ngủ sớm đi nhé, cảm ơn em nhiều.
- Anh cũng ngủ sớm đi.
Đại mỉm cười khi cánh cửa đã khép lại sau bước chân Linh. Một nụ cười vô
cùng tự tin. Nếu không phải biết tin Linh đã chuyển về đây sống thì tối
nay anh cũng sẽ chẳng quay về đây. Cường có biện pháp ở gần cô, chẳng lẽ anh không có ư? Anh có Tuyết, có Như Ý, có căn nhà ngay sát vách với
căn hộ cô đang ở, so ra, anh c