
òn có lợi thế hơn Cường. Linh giật mình bởi tiếng bấm chuông inh ỏi. Cô chồm dậy, dụi dụi mắt và nhìn sang bên cạnh. Như Ý vẫn ngủ say sưa sau trận gắt
ngủ ồn ào hết cả buổi trưa. Thời gian sinh hoạt của Như Ý hoàn toàn thay đổi từ sau khi được ông bố đưa về nhà riêng. Linh làm ở nhà hàng theo
ca nên Đại cũng bị động theo, cô đi làm thì anh sẽ phải ở nhà trông con, chỉ khi nào cô về thì anh mới có thể chạy tới nhà hàng. Đại phải mang
tài liệu, hợp đồng về nhà làm, có khi làm thâu đêm. Chỉ có mấy ngày mà
anh phờ phạc hẳn, vẻ phong độ, tiêu diêu trước đây dường như đã hoàn
toàn biến mất. Linh đang nghĩ tới việc sẽ nhờ bác Ngân tới đây trông Như Ý một thời gian giúp Đại, vì chuyện này cứ kéo dài thì cũng không ổn
lắm.
Linh rón rén đắp lại chăn cẩn thận cho Như Ý rồi đi ra mở
cửa. Mới hơn ba giờ chiều, chắc chắn không phải là Đại. Cửa vừa mở, cô
đã nghe thấy tiếng Cường:
- Em làm gì mà anh bấm chuông cả chục lần cũng không mở vậy? Điện thoại cũng không nghe. Đợi chút nữa chắc anh phá cửa vào rồi.
Linh ngạc nhiên lách người sang bên để cho Cường đi vào. Thấy cô mặc một bộ đồ phong phanh, Cường nhíu mày:
- Đang có đợt gió mùa mà em mặc mát mẻ nhỉ? Em mà ốm thì ai làm thay em được?
- Anh không còn gì để nói nữa sao?
Linh đưa cho Cường cốc nước ấm sau đó đi vào phòng khoác thêm áo gió. Cô cũng không lấy làm bực mình vì sự căn vặn của Cường.
- Hẹn hò với em cũng khó quá đấy. Em mới có hơn hai mươi tuổi đầu, nên
tận hưởng đi chứ, suốt ngày đi làm rồi về trốn trong nhà như một bà già
thế này à?
- Em không rảnh lắm, dạo này đang phải trông bé Như Ý – Linh ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu gọt hoa quả.
- Như Ý? Tới phiên em nữa sao? Hay là Đại nó cố tình đây? – Cường nhíu mày.
- Dù sao thì nó cũng là cháu em mà.
- Đại có biết điều đó đâu – Cường nhún vai – Anh nghĩ nó chỉ lợi dụng để được ở gần em thôi.
Linh không nói gì. Lúc này cô vẫn đang rối bời bởi những tình cảm phức tạp
trong lòng mình. Đại có thể ôm cô, có thể hôn cô, nhưng cũng chưa một
lần bày tỏ tình cảm với cô. Anh có lẽ chỉ coi cô như những cô gái khác
quanh mình. Dạo này vì chuyện trông nom Như Ý mà cô không thể tránh né
gặp anh, nhưng dường như anh cũng quá bận bịu mà không quan tâm đến điều đó. Trong mấy lần than thở về sự thờ ơ với chuyện lập gia đình của con
trai, bà Nguyệt nói rằng Đại luôn đặt công việc là số một, gia đình chỉ
là số hai. Những chuyện tình cảm với anh cũng như cơn gió thoảng qua, để lại chút mùi hương váng vất nhưng rồi cũng sẽ tan dần theo thời gian.
Dù anh có nói muốn cô làm mẹ của Như Ý, nhưng cô biết, với cá tính của
anh thì cô gái nào cũng thế cả thôi.
- Nhìn em có vẻ không bằng lòng, anh nói sai sao? – Cường nhíu mày khi thấy Linh không nói năng gì thêm.
- Em không quan tâm mục đích của anh ấy, em chỉ quan tâm đến Như Ý thôi.
- Tại sao em vẫn một mực cự tuyệt tình cảm của anh? Chúng ta đã từng rất
vui vẻ. Nếu là chuyện trước đây, anh thừa nhận là anh sai, đúng là anh
đã từng có suy nghĩ muốn lợi dụng em để kéo Nhật Lệ về công ty mình.
Nhưng sau đó mọi chuyện đã thay đổi, em biết mà, đúng không?
- Anh Cường, chuyện của chúng ta đã chấm dứt lâu rồi.
- Anh muốn đưa nó quay lại vạch xuất phát.
- Em đã từng rất yêu thương anh, nhưng đó là chuyện thuộc về quá khứ. Và
tới giờ phút này, chúng ta không thể quay lại với nhau, lý do hoàn toàn
không phải vì những chuyện hiểu lầm trước kia.
- Vậy tại sao?
Linh nhìn vẻ tức giận của Cường và nuốt câu trả lời vào trong lòng. Cô không thể nói là vì cô đã có tình cảm với một người đàn ông khác, người đó
không phải ai xa lạ mà chính là Đại. Cô không muốn tạo thêm bất kỳ xung
đột nào giữa hai người này nữa. Cô như đứng giữa hai người họ, quá xa
Cường mà cũng không gần Đại.
Còn Cường, dù không nghe thấy những
câu nói sau cùng của Đại với Linh trong cái đêm anh quay lại Đạo Quán vì muốn nói rõ ràng chuyện tình cảm với cô, dù không thấy hai người họ ôm
hôn nhau, nhưng anh biết, đã có sự thay đổi trong thế giới tình cảm của
hai người ấy, một sự thay đổi mà anh không thể nào len vào nổi. Anh phát điên lên vì điều đó, nhưng vẫn cố gắng tự mình đè nén sự tổn thương
lại. Anh không biết làm cách nào để cứu vãn được chuyện tình vô vọng của mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bấm chuông. Linh đặt
con dao làm bếp xuống, chậm rãi đi ra mở cửa. Cường ngồi im, cố gắng sắp xếp lại sự hỗn loạn trong lòng mình. Mỗi lần đối diện với Linh anh đều
bị vẻ bình thản và lạnh nhạt của cô làm cho mất hết bình tĩnh.
Linh sửng sốt khi thấy Đại ở sau cánh cửa, phía sau anh, còn một cô gái khác nữa. Đại mỉm cười giải thích:
- Đây là bạn anh, cô ấy muốn tới thăm Như Ý.
Cô gái ấy nói tiếng miền Nam. Linh mở hẳn cửa để hai người họ bước vào.
Thấy Cường đang ngồi ở trên ghế salon lười nhác đọc một cuốn tạp chí về ẩm thực, Đại kinh ngạc hỏi:
- Sao ông lại ở đây?
- Vì cô con gái quý hoá của ông nên chúng tôi không thể ra ngoài hẹn hò được chứ sao? – Cường trả lời Đại với vẻ giễu cợt.
Khi nhìn thấy Tường Vi, anh nói tiếp:
- Chào cô nhà văn, cơn gió nào đã đưa cô tới