
thời khắc quyết định nhất đã thay
đổi toàn bộ những tính toán của anh.
Bây giờ, anh muốn lấy cô
gái anh yêu, chứ không phải một cô gái ngoan ngoãn gật đầu với cuộc hôn
nhân này và tự lừa dối mình rằng chỉ cần có hôn nhân thì sớm muộn gì
cũng phát sinh tình cảm.
- Với anh thì lấy cô gái nào cũng vậy thôi mà, đúng không?
- Không, khác chứ, không có cô gái nào giống cô gái nào cả – Đại xua tay.
- Một người có thể chăm sóc cho con gái anh, có thể hiếu thuận với bố mẹ
anh, có thể chung thủy và đi cùng anh hết cuộc đời này. Không phải anh
chỉ cần như vậy thôi sao?
- Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy
không thể chăm sóc tốt cho con gái anh. Nếu cô ấy không yêu anh thì cô
ấy cũng sẽ không chăm sóc bố mẹ anh tốt. Và nếu cô ấy không yêu anh,
liệu cô ấy có chung thủy cả đời được không? – Đại nghiêm túc nhìn cô,
lúc này anh không dám có thái độ cười cợt nữa.
- Nhưng em yêu anh…
- Em yêu anh, vì cái gì?
- Không vì cái gì cả, tình cảm thực sự thì chẳng cần vì cái gì cũng có
thể nảy sinh. Em đã thích anh từ khi chúng ta còn nhỏ, cùng sinh hoạt
trong nhà văn hóa của phường. Khi đó anh là Liên đội trưởng, còn em chỉ
là một cô nhóc bình thường, luôn đứng từ xa len lén nhìn anh chơi đùa
cùng đám con trai. Và cho tới giờ, tình cảm đó của em vẫn không thay
đổi.
- Em không phải không biết tính cách của anh…
- Em
biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất
chúng vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn.
Nhưng em có thể chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không
bao giờ anh bỏ rơi gia đình là được – Huyền vươn tay ôm chặt lấy anh,
đầu tựa vào vai Đại, nói như thì thầm.
- Em nghĩ như vậy? – Đại không đẩy cô ra, chỉ thở dài hỏi lại.
- Đúng, em nghĩ như vậy, vì em biết sẽ chẳng có cô gái nào thực sự giành được trái tim anh.
- Nghe này… Anh sẽ không lấy một cô gái có thể bình thản mà nói rằng:
“Lấy em rồi, anh vẫn có thể ngoại tình”. Dù có thể anh không yêu cô gái
đó, nhưng nếu cô ta chấp nhận bỏ cuộc ngay khi chưa bắt đầu, thì cô gái
ấy không đủ khả năng làm hậu phương cho anh. Dù có thể anh sẽ ngoại tình đấy, nhưng nếu người anh lấy không hề tỏ ra ghen tuông với chuyện đó
thì anh sẽ thất vọng lắm.
Đại khẽ nói rồi kéo tay Huyền đang ôm mình xuống và đứng lùi lại một chút.
- Em có thể hiểu là anh đang từ chối em?
- Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng anh muốn em biết điều này, dù cho
trước đây anh có hàng trăm cô gái, dù anh có yêu hay không yêu bao nhiêu người, nhưng nếu anh quyết định lập gia đình thì anh sẽ tuyệt đối chung thủy với vợ mình! Tuyệt đối! Đó là quyết định của anh, và anh là người
nói được thì làm được. Em cứ tin như vậy đi.
Huyền nhìn anh, đôi mắt không những không thất vọng mà còn xuất hiện ý cười:
- Tuyệt, có lẽ em đã chọn đúng người rồi nhỉ? Anh càng thế này, em càng muốn làm vợ của anh. Em sẽ cố gắng…
- Em cố gắng cái gì chứ? – Đại ngơ ngác nhìn cô.
- Cố gắng để một lúc nào đó, anh phải mở lời cầu hôn với em – Huyền cười, nhón chân hôn lên má anh một cái thật nhanh, sau đó cô chạy xe đi luôn.
Đại nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới đi vào trong nhà.
Phải tới mấy phút sau, từ sau một gốc cây lớn ở bên kia đường, một thân hình mới bước ra. Lúc này cô mới có thể bình tĩnh lại sao khi chứng kiến một cảnh cầu hôn kỳ lạ.
Huyền – cô gái ấy thật mạnh mẽ.
Và
anh, chàng trai mà cô yêu, hình như không có ý định từ chối một cuộc hôn nhân tốt thế này. Dù những lời sau đó họ nói với nhau rất nhỏ, nhưng ít nhất thì cô đã thấy họ ôm và hôn tạm biệt nhau.
Từ đầu, họ vốn đã là một đôi thật đẹp! Đại gật đầu mỉm cười cảm ơn người phục
vụ vừa lịch sự mở cửa cho mình, sau đó đưa mắt tìm kiếm một vòng. Quán
cà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn ra hồ Tây. Nơi này là chỗ ưa
thích của Đại mỗi khi anh muốn ngồi một mình. Một ly cà phê đen đặc sánh và chát chúa với vị đắng gắt vô cùng khó chịu, vài bản nhạc thính phòng kén người nghe, không gian chỉ có màu cà phê và màu trắng, tất cả những điều đó làm cho Lily Cafe này trở nên khác biệt.
Từ khi phát
hiện ra nó, Đại chưa từng đưa ai tới đây uống cà phê cùng, kể cả là
người anh từng tin tưởng nhất như Nhật Lệ. Anh cho phép nó trở thành một góc của riêng anh. Nhưng hôm nay lại khác, anh đã hẹn một người ở đây.
Khi Đại nhìn thấy cô ngồi ở một góc xa, đúng cái bàn mà anh vẫn thường
ngồi, anh chợt nghĩ: “Không phải có duyên tới mức ấy chứ?”. Chiếc bàn đó ở sát góc tường, từ đây anh có thể phóng tầm mắt ra ngoài hồ mà không
sợ bị những tán cây che khuất. Linh đang ngồi chống tay lên cằm, quay
mặt nhìn ra bên ngoài. Ly mocktail Cinderella trên bàn dường như chưa
được động tới chút nào. Ở góc này, Đại không thể thấy rõ toàn bộ gương
mặt cô, nhưng cái dáng vẻ lơ đễnh của cô cũng làm anh không thể rời mắt
đi được.
Đại sững lại trong vài giây trước vẻ tĩnh lặng đó, rồi
anh cất bước, chậm rãi tiến về phía cô. Khi anh đứng trước mặt cô, Linh
mới quay vào. Đại mỉm cười hỏi:
- Chắc em đợi anh lâu quá phải không? Xin lỗi nhé, cuộc họp dài và tệ hơn anh tưởng.
Dù anh đã cố gắng che g