pacman, rainbows, and roller s
Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325552

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

iấu bằng một nụ cười nhưng Linh có thể thấy rõ sự mệt mỏi và căng thẳng của anh qua đôi mắt đen sẫm kia.

- Đừng nhìn anh bằng đôi mắt thương hại đó, em làm anh đau đấy!

Rồi như đọc được suy nghĩ của cô, Đại lắc đầu, nụ cười càng cứng nhắc hơn.

- Anh không nên làm cuộc sống của mình quá mất cân bằng như thế. Nó sẽ

làm cho anh lúc nào cũng mỏi mệt và sẽ sớm trở thành một ông già thôi –

Linh nói.

- Anh muốn nghỉ hưu khi bốn mươi tuổi để nghiên cứu

vài thứ, vì vậy khi còn sung sức, anh không muốn mất thời gian vào những thứ vô ích – Đại đáp rồi quay sang cô nhân viên đang đứng đợi gọi đồ

uống.

- Như mọi khi nhé!

Cô gái không còn xa lạ với vị

khách đẹp trai này nữa nên mỉm cười rời đi. Lần nào tới đây, Đại cũng

chỉ gọi thứ đồ uống duy nhất: Cà phê đen.

- Gia đình không phải

là thứ gì đó vô ích – Linh phản bác – Có thể anh chưa nếm trải nỗi đau

thật sự của việc mất đi người thân, nên anh coi sự tồn tại của gia đình

là điều hiển nhiên không cần quan tâm…

- Em nói y như Nhật Lệ

vậy – Đại không hề tỏ ra phật lòng trước những lời nhận xét của Linh –

Sao anh không nhận ra từ sớm là em và Lệ có rất nhiều điểm giống nhau

nhỉ?

- Được rồi, em đợi anh nửa buổi chiều ở đây không phải để

nói chuyện phiếm đâu. Anh hẹn em có việc gì sao? – Linh cảm thấy bối rối với ánh nhìn chăm chú của Đại nên cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ,

chuyển hướng câu chuyện.

- Anh đã xin lỗi rồi mà. Hôm nay anh hẹn em là có chuyện nghiêm túc đó… – Đại nghiêm nghị nói.

Linh không nói gì. Cô nhân viên đã mang cà phê ra cho Đại. Đại để yên cho cà phê trong phin chảy xuống chiếc cốc nhỏ rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt chờ

đợi của Linh, thở ra một hơi dài:

- Anh muốn hỏi chuyện về Nhật Lệ.

- Em cũng đoán thế.

- Mấy ngày nay anh cũng bận, lại thêm việc phải xử lý cái nhà bị cháy nên không có thời gian đi gặp em. Lâm nói đã tìm em mấy lần nhưng em không

gặp, đúng không?

- Em không muốn thấy mặt anh ta – Linh đáp một câu lạnh tanh.

- Thực tình, cũng do Lâm nó sốt ruột thúc giục nên anh mới phải chạy đi

tìm em thế này. Nếu là anh hỏi thì em có thể dễ dàng nói chuyện hơn,

đúng không?

- Vậy ra anh muốn hỏi về chị Nhật Lệ chỉ là do em trai anh nhờ thôi sao?

- Anh không có ý đó. Anh từng là một người bạn thân của cô ấy, anh cũng

rất muốn biết hiện tại cô ấy ra sao. Hơn nữa anh định hỏi em một chuyện

khác nữa, nhưng chuyện về Nhật Lệ vẫn quan trọng hơn.

- Anh tự nhận anh là bạn thân của chị Lệ, vậy anh nghĩ thế nào?

- Anh không thích bị hỏi ngược đâu – Đại thốt lên

- Em chỉ muốn nghe quan điểm của anh.

- Khi đó anh đi công tác về thì Nhật Lệ đã bỏ đi, không một lá đơn xin

thôi việc, không một tin nhắn để lại, cô ấy giống như bốc hơi hoàn toàn

khỏi thành phố này. Anh đã hỏi bác Hiền và về quê em, nhưng Nhật Lệ cũng không về quê. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nếu cô ấy

đi chữa bệnh như đã nói thì thực sự là không cần phải giấu giếm như thế.

Đại im lặng nhìn Linh, dù đang nhìn vào ly mocktail trước mặt, nhưng anh

biết cô đang nghe rất chăm chú. Linh thường không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu và anh không biết nguyên nhân nào khiến cô như thế.

-

Đến mấy ngày trước, khi nghe Lâm nói lại chuyện của bọn họ, anh mới hiểu lý do cô ấy bỏ đi mà không để cho ai tìm thấy như thế. Cô ấy giận Lâm,

cũng không muốn mình và đứa con cản trở sự nghiệp của nó… Có thể em còn

giận Lâm nên không hiểu, nhưng anh biết giờ nó đang hối hận lắm. Cả tuần nay nó ở nhà không đi diễn, thay anh và thằng Minh chăm sóc mẹ và Như

Ý. Trong ba anh em anh, nó cũng là đứa sống tình cảm nhất.

- Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta vì đã đối xử như thế đối với chị gái em.

- Nếu không tha thứ, tại sao em lại đem Như Ý tới trả lại cho gia đình anh?

- Chỉ vì đó là mong muốn của chị Lệ thôi. Chị ấy muốn nó có một gia đình

thực sự, một người cha thực sự. Chỉ là em không ngờ tới tận lúc đó rồi

anh ta còn dám dở trò để đổi trắng thay đen, phủ nhận giọt máu của mình. Linh lạnh nhạt đáp.

- Nhật Lệ muốn vậy? Thế còn cô ấy?

- Anh luôn tự nhận anh là người hiểu chị ấy, nhưng em chẳng thấy anh hiểu gì về chị ấy cả.

Đại trầm mặc, câu nói này của Linh đã nói trúng con người anh rồi. Anh nhấp một ngụm cà phê, mặc dù rất đắng nhưng nó làm anh bình tĩnh lại nhiều.

Anh im lặng một lát rồi mới nói:

- Em nói rất đúng, bản thân anh là một người ích kỷ. Anh tự nhận mình là bạn thân của Nhật Lê, thậm chí nói đúng hơn là anh yêu đơn phương cô ấy, nhưng anh chưa bao giờ bỏ

công ra để tìm hiểu xem thật sự cô ấy như thế nào.

Anh coi rằng

việc cô ấy ở bên anh, lắng nghe những tâm sự của anh, xoa dịu cho anh

những mỏi mệt căng thẳng là một việc hoàn toàn đương nhiên, và anh thản

nhiên đón nhận những điều đó. Anh nói anh cần yên tĩnh, cô ấy sẽ để anh

yên tĩnh. Anh nói anh phải làm cái này, phải làm cái kia, cô ấy sẽ cổ vũ cho anh hết mình. Anh nói anh muốn đi nghe hòa nhạc, cô ấy sẽ đi cùng

anh, dù thực sự là cô ấy không thích loại âm nhạc đó…

- Chị ấy hâm mộ em trai anh, từ rất lâu rồi. Phải nói rằng chị ấy rất thần tượng anh ta…

- Nhưng họ yêu nhau kh