
ông phải là thứ tình cảm nhạt nhòa và hời hợt. Họ thực sự yêu nhau.
- Em nghĩ là chỉ có chị Lệ thực sự yêu thôi – Linh tỏ vẻ không đồng tình.
- Anh biết rất khó để em tiếp nhận mọi chuyện. Vì đứa bé mà em đã phải bỏ ra cả thời gian, chấp nhận làm một người giúp việc cho gia đình anh. Em yêu Như Ý nhiều mà, đúng không? Em cũng đâu có muốn nó sống với một nửa gia đình của nó…
- Vậy anh nghĩ chị Lệ có thể rời bỏ con mình
dễ như vậy sao? – Linh nói lớn, dường như cô đang bị xúc động mạnh khi
nghĩ về chị gái mình.
Đại giật mình, dường như anh vừa thấy thoáng qua đôi mắt của cô có thêm một màn nước.
- Lúc trước em nói em có một đứa cháu tên là Thiên Ý, và em phải đi làm
kiếm tiền nuôi nó vì chị gái em bị bệnh, có đúng không nhỉ? Đây là sự
thực sao?
- Không, nói dối đấy.
Đại nghe cô đáp như thế thì thầm thở phào một hơi. Nhưng sau đó Linh lại nói một câu làm anh sững người:
- Chị Lệ mất rồi.
Hơn một phút sau, giữa hai người vẫn là một khoảng im lặng đáng sợ. Linh
cúi gầm mặt xuống, cố gắng không để Đại thấy là cô đang khóc. Đại cũng
đang quay đầu nhìn ra ngoài. Có lẽ anh cũng không muốn cô nhìn thấy vẻ
mặt của mình lúc này.
Một lúc lâu sau, Đại quay vào, đôi mắt đen sẫm của anh đã vương thêm một nỗi buồn. Anh nhẹ nhàng hỏi:
- Bao lâu rồi?
- Một năm.
- Vậy là Như Ý vừa ra đời thì cô ấy đã mất?
- Ngày mà Như Ý ra đời, cũng chính là ngày mất của chị ấy.
Linh cố gắng đáp một cách bình tĩnh. Mỗi lần nhớ tới chị mình, cô lại khó lòng kiềm chế được cảm xúc.
Đại im lặng, dường như chấp nhận sự thật này đối với anh là một việc khó khăn hơn bất kỳ việc gì trước đây.
- Chị ấy bị tai nạn và đã sinh non. Bác sĩ nói tai nạn quá nghiêm trọng,
chỉ có thể cứu được một trong hai, hoặc cả hai mẹ con sẽ cùng chết. Chị
ấy đã chọn sinh đứa bé ra, và nói rằng muốn nó được sống với bố nó, muốn nó có gia đình thực sự của mình.
- Vậy làm sao em tìm được gia đình anh?
Linh nghĩ lại những câu hỏi này, nhớ rằng Minh cũng đã từng hỏi mình những câu tương tự như thế thì cảm thấy thật trớ trêu.
- Do bị ép ra đời sớm nên Thiên Ý phải sống trong lồng ấp khá lâu. Sau
khi nó đã cứng cáp và được ra khỏi bệnh viện, em bắt đầu tìm hiểu xem bố nó là ai. Và những gì em có thể thu thập được chỉ là mối quan hệ mập mờ giữa anh và chị Lệ. Ừm, và dù em không muốn nhưng em vẫn làm theo lời
mong mỏi của chị Lệ, em đưa nó về với gia đình anh. Em buộc phải bày ra
màn kịch làm người ở, rồi đứa bé được để ở trước cổng nhà anh, chỉ vì em biết một mình anh không bao giờ chăm sóc được một đứa bé, và em cũng
không yêm tâm giao nó cho những người xa lạ…
- Anh hiểu rồi – Đại thở dài – Em có đủ lý do để làm như thế. Anh rất tiếc về việc của Nhật Lệ…
- Không phải lỗi tại anh. Bây giờ thì em có thể nhẹ lòng hơn một chút, có thể nghĩ tới những chuyện khác được rồi.
- Anh muốn hỏi em một điều, nếu em không muốn trả lời cũng được.
Linh hơi gật đầu như muốn nói anh có thể hỏi. Đại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ôm trọn cả gương mặt căng thẳng của cô rồi sau đó mới mở miệng hỏi:
- Tại sao trước đây khi biết anh là cha của Như Ý, em lại không căm ghét anh như bây giờ em đối với Lâm?
Linh không ngờ Đại lại hỏi mình như vậy. Trong khi cô còn đang bối rối tìm
câu trả lời thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô nghe điện thoại, nói nhanh mấy câu rời rạc rồi quay sang nhìn Đại:
- Em ghét em trai anh không phải vì anh ta đã bỏ rơi chị Lệ, mà vì anh ta đã bỏ rơi con gái của mình, vậy thôi.
- Em phải đi, đúng không? – Đại mỉm cười hỏi lại.
Trong lúc Linh nghe điện thoại thì anh đã nhìn thấy xe của Cường ở dưới đường.
- Anh Cường tới đón em rồi. Hẹn gặp anh khi khác nhé! – Linh gật đầu.
- Hai người đang hẹn hò sao?
Linh đứng dậy, đeo túi lên vai, không nhìn vào anh, đáp nhanh:
- Vâng.
Và rồi cô vội vã rời khỏi quán, cô sợ phải nhìn vào mắt anh, cô muốn chạy
trốn khỏi đôi mắt đầy mê hoặc đó. Bắt đầu lại với Cường có lẽ là một lựa chọn tốt. Cường đặt tờ báo lên bàn khi thấy Linh đi ra từ
thang máy. Dù có nằm mơ thì đám nhân viên lễ tân cũng không giám nghĩ vị giám đốc trẻ tuổi yêu công việc như mạng sống này lại có lúc ngồi thảnh thơi đọc báo và đợi người khác. Gần đây, mọi người đều không ngừng bàn
tán về việc giám đốc đang hò hẹn công khai với đầu bếp chính của nhà
hàng này. Nhân viên thấy họ công khai đi cùng nhau vào buổi sáng, và
giám đốc sẽ đưa cô gái cùng đi ăn trưa khi họ tan ca, có khi cả chiều đó cũng không quay lại khách sạn luôn.
- À, em đọc báo sáng nay chưa? – Đang lái xe, Cường chợt quay sang hỏi.
- Em không hay theo dõi báo chí lắm, nhưng sao thế? Có cuộc thi nấu ăn nào hay à? Hay Master Chef lại chuẩn bị tổ chức?
- Máy tính của em dùng để làm gì?
- Nhưng rốt cục là có chuyện gì? – Linh gặng hỏi lại.
- Giờ nhà cậu ta chắc đang nháo nhào cả lên rồi – Cường vẫn úp úp mở mở.
- Nhà ai cơ? Sao anh cứ úp úp mở mở mãi thế? – Linh cau mày tỏ vẻ khó chịu.
- Được rồi, anh nói thì em sẽ không hiểu ra hết được đâu – Cường cười dỗ
dành – Đợi chút nữa ăn trưa rồi anh mở điện thoại cho em xem tin trên
mạng.
Cường đưa cho cô xem bản