
p – Trong bốn đứa, thì con là đứa bố mẹ thương
nhiều nhất. Con xa nhà sớm nhất, lại phải chịu nhiều áp lực trong công
việc nhất, con không bản lĩnh như thằng Đại và không mạnh mẽ như thằng
Minh. Đó là lý do bố luôn mắng mỏ con, luôn bắt con tìm một công việc ít áp lực trước dư luận hơn…
Ông Phương đợi con trai đi qua cơn xúc động, lau khô nước mắt rồi mới đứng dậy:
- Con lên phòng ngủ thêm đi, tối hãy ra bệnh viện với mẹ. Mấy hôm nay con trông gầy đi rồi. Không cần suy nghĩ nữa, mẹ không sao là mọi chuyện sẽ ổn.
- Để con chở bố ra bệnh viện – Lâm cũng đứng dậy theo.
- Thôi, cứ nghỉ đi, chút thằng Đại đi làm, bố nhờ nó chở qua bệnh viện là được – Ông Phương vỗ nhè nhẹ lên vai cậu con trai cao lớn của mình, sau đó đi ra ngoài uống trà.
Lâm nhìn theo cái bóng già nua của
ông, trong lòng anh lúc này tràn ngập sự buồn bã dù những lời ông Phương nói như gỡ ra toàn bộ nút thắt trong lòng anh.
***
Linh đang ngồi đọc mấy bài báo mạng về vụ scandal liên quan tới Lâm. Chỉ
trong vòng mấy ngày mà đã có tới mấy triệu lượt tìm kiếm trên mạng về
cái tên này. Hàng chục bài báo với vô vàn những cái tít giật gân được
viết ra. Có cả tin đề cập tới việc bà Nguyệt đang nhập viện. Càng đọc cô càng thấy tức giận và lo lắng. Không biết bây giờ gia đình Đại như thế
nào?! Cô cũng đã gọi điện cho anh nhưng Đại không bắt máy. Do anh quá
bận hoặc do anh không muốn nói chuyện với cô nữa???
Linh gập máy lại, thở dài. Đang định đi ngủ thì có người bấm chuông. Linh nghi hoặc
đi ra, cô ngạc nhiên khi thấy Đại mệt mỏi đứng sau cánh cổng sắt, hai
mắt thâm quầng, trên tay anh là Như Ý đang ngủ và một túi đồ. Cô vội
vàng mở cửa để anh đi vào.
- Sao nửa đêm rồi anh còn tới đây vậy? – Cô đỡ lấy túi đồ trên tay anh.
- Anh để Như Ý vào giường đã nhé! – Đại không đáp mà đi thẳng về phòng ngủ của cô.
Linh nhìn theo anh, nén một tiếng thở dài sau đó đi về phía bếp, định bụng sẽ pha cho anh một tách trà nóng.
Dù cô đã cố ở bên một người khác, dù cho cố thờ ơ và lãng quên, nhưng cuối cùng vẫn không thể không quan tâm tới anh được!
Nước vừa mới sôi, còn chưa kịp rót vào cốc thì cô nghe thấy một tiếng
“huỵch” thật lớn. Linh quay lại nhìn, chỉ thấy Đại đang nằm sóng soài
dưới nền nhà trải thảm, mặt anh thậm chí còn úp hẳn xuống, không động
đậy gì. Linh hốt hoảng gọi:
- Anh Đại, sao thế này? Có đau không?
Mặc cho cô lay, kéo thế nào, Đại cũng nằm im. Đúng lúc cô rút điện thoại ra định gọi cấp cứu thì Đại bất thình lình vươn tay, chộp lấy tay cô:
- Anh không sao, anh buồn ngủ chút thôi.
- Ngủ thì cũng phải lên ghế hay vào giường chứ? – Linh nhăn nhó rồi túm lấy cánh tay anh, cố lôi dậy.
Đại chống hai tay, ngồi dậy rồi sau đó được Linh dìu tới ghế salon. Linh
định để anh nằm ngả ra đó nghỉ một lúc thì Đại lại kéo cô ngồi xuống.
Trước khi cô kịp lên tiếng phản đối, anh đã nằm gối đầu lên đùi cô, nhắm nghiền mắt lại.
Linh cúi nhìn Đại, cảm thấy xót xa khi nhìn vào gương mặt hốc hác của anh. Thấy anh thở đều như đã ngủ, cô đưa tay định vuốt lên gương mặt mang đầy nét buồn bã trầm tư ấy. Cô vội rụt tay lại
khi đột nhiên Đại lên tiếng:
- Tại sao em không hôn trộm anh?
Câu hỏi đó của Đại làm Linh đỏ bừng cả mặt, đúng là vừa rồi, ý nghĩ đó cũng thoáng qua trong đầu cô.
- Ngủ đi, còn nếu không ngủ thì em tiễn anh về.
- Anh vừa có một giấc mơ rất đẹp – Đại mỉm cười, đôi mắt vẫn nhắm lại.
- Mới có hai phút thì mơ thấy cái gì chứ? – Linh không tin.
- Anh mơ thấy mình đang ngủ trong một cung điện lộng lẫy, trên một chiếc
giường êm ái. Nó êm ái tới nỗi anh ngủ và không bao giờ muốn tỉnh dậy
nữa. Rồi đột nhiên có một nàng công chúa đi tới, cô ấy đã hôn anh. Và
thế là anh thức giấc.
Linh chưa kịp nói gì thì Đại đã lại tiếp:
- Anh sẽ không bao giờ cho phép mình yếu đuối trước bất kỳ người nào khác ngoài em đâu.
- Được rồi, ngủ đi – Linh nhắc.
- Ừ. Cảm ơn em, êm quá!
Khi Như Ý cựa mình và khóc ọ ẹ mấy tiếng thì Linh cũng choàng tỉnh giấc. Cô ngơ ngác khi thấy mình đang nằm trên giường, chăn đắp trên người.
Bên cạnh cô, Như Ý đã dậy và đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô. Linh mỉm cười bế Như Ý ra ngoài nhưng Đại cũng không còn ngủ ở đó nữa. Có lẽ đêm qua, sau khi cô ngủ quên ở ngoài salon, Đại đã đưa cô vào phòng trước khi ra về.
Nhớ lại tối qua, Linh cảm thấy hai má nóng bừng. Hai người dường như đều đã nhìn thấu tâm can của nhau… Ngay bữa trưa ngày hôm sau, Cường cùng với trợ lý của mình tới nhà Linh. Cô xin nghỉ buổi sáng mà không nói rõ lý do nên anh lo cô bị ốm. Khi thấy Linh đang ngồi ở ghế salon, Như Ý
ngồi chơi ở bên cạnh, Cường thấy nhẹ cả người. Cứ có chuyện gì liên quan tới Linh là anh lại không kiểm soát được cảm xúc.
- Em xin lỗi
vì đã nghỉ đột xuất thế này. Nhưng tại bác Ngân và anh Kiên về quê nên
em không biết gửi Như Ý cho ai nữa – Linh cảm thấy hơi áy náy khi thấy
vẻ mặt của Cường.
- Đứng trên cương vị một ông chủ, anh có thể
sẽ trừ lương tháng của em. Nhưng nếu em không làm thế thì đã không phải
người anh yêu – Cường đặt Như ý vào lòng mình, giữ con bé để Linh đút
bột cho nó.
- Nhà ông bà nội của N