
Lâm cũng đã trắng như xác chết.
- Bố,
bố bình tĩnh nghe con nói – Đại ngẩng đầu nhìn ông, tim thì đập thình
thịch – Chuyện đã tới mức này rồi, bố có tức giận cũng không thể thay
đổi được gì. Bố mới ra viện, phải nghỉ ngơi cho khỏe đã. Mẹ đã thế này,
bố mà ốm thì chúng con biết làm sao?
Đại cầm kim đâm thẳng vào
mười đầu ngón tay của bà Nguyệt rồi nặn cho máu chảy ra. Bà Nguyệt dưới
sự xoa nắn chậm rãi của cô Năm và sự sơ cứu của Đại cũng dần thở đều
hơn.
- Mẹ, mẹ cố thở đều, xe cấp cứu sẽ tới ngay thôi. Sẽ không
sao cả đâu – Đại gần như muốn khóc khi thấy máu ở các đầu ngón tay bà
Nguyệt chảy ra, dính lên cả tay mình.
Bà Nguyệt mở mắt nhìn, thấy gương mặt lo âu của bốn bố con thì định nói gì đó nhưng lưỡi bà như níu lại, ngả sang hẳn một bên.
- Mẹ, đừng nói gì cả, cứ nằm im – Đại vội vàng mở miệng.
Vài phút sau thì còi xe cấp cứu đã hú vang cả khu phố. Đám phóng viên thấy
bà Nguyệt được đưa ra xe, thấy cả Lâm, Đại, ông Phương và Minh hớt hải
chạy theo thì lập tức ùa lại, chụp hình không ngừng. Lâm mím chặt môi để kìm cơn tức giận, cố gắng bỏ qua những câu hỏi không ngớt vo ve bên
tai. Đại nói nhanh với Lâm:
- Cùng bố theo xe tới bệnh viện đi, anh sẽ lái xe theo sau.
Lâm gật đầu nhìn anh. Cửa xe cấp cứu nhanh chóng được đóng lại. Chiếc xe
lao vút đi. Cánh phóng viên lao tới nhưng cánh cổng sắt đã nặng nề khép
lại trước mặt rồi. Bà Nguyệt bị tai biến mạch máu não, nhờ có sự
nhanh trí của Đại, được sơ cứu kịp thời nên thoát khỏi cái chết, nhưng
sẽ phải nằm liệt một chỗ, có thể là cả đời. Suốt thời gian bà Nguyệt nằm viện, ông Phương trầm mặc hẳn, một câu cũng không nói gì với Lâm. Điều
làm anh khổ tâm nhất chính là khi nhìn vào đôi mắt của mẹ, trong ấy vẫn
đầy bao dung và trìu mến. Anh chỉ hận bản thân mình đã gây ra tất cả
chuyện này. Vì anh mà bố anh sau một đêm như già thêm cả chục tuổi. Vì
anh mà mẹ từ một người phụ nữ hoạt bát yêu đời, lúc này chỉ có thể nằm
im một chỗ, đến ăn cũng phải nhờ tới người khác đút cho. Vì anh mà anh
trai anh phải gánh hết những gánh nặng này, từ tiền bạc tới dư luận. Vậy mà không ai lên tiếng oán trách anh, điều đó càng làm Lâm cảm thấy tệ
hại hơn bao giờ hết.
Sáng sớm nay, Lâm định đi vào viện để thay
ca cho chị gái thì thấy ông Phương đã dậy, mặc bộ quân phục cũ và ngồi ở ghế salon. Hai bố con Đại vẫn ngủ. Mấy hôm nay Đại đã quá mệt mỏi khi
liên tục chạy từ nhà hàng tới bệnh viện rồi lại từ bệnh viện chạy về nhà hàng. Có hôm anh làm việc tới hơn mười hai giờ đêm. Sáng sớm đi làm
cũng chẳng kịp cạo râu. Khi Lâm đi xuống nhà, ông Phương ngẩng đầu nhìn
anh, đôi mắt ông trũng sâu vì mệt mỏi. Lâm không dám nhìn thẳng vào mặt
ông, dù bố anh đã lớn tuổi nhưng ở ông luôn toát ra một cảm giác khiến
anh sợ ông. Ông thường quát tháo ầm ĩ mỗi khi giận dữ, nhưng đây là lần
đầu tiên ông lặng im lâu đến như thế.
- Lâm, lại đây, bố có
chuyện muốn nói với con – Ông Phương nhẹ nhàng nói một câu, nhưng cũng
chứa đủ uy nghiêm của một người cha.
Lâm tiến lại gần, run run
ngồi xuống đối diện ông. Anh không nhìn vào mắt ông, chỉ có thể đưa mắt
nhìn lên trán, rồi tới mái tóc của bố mình. Khóe mắt và trán người cha
đã đầy nếp nhăn, mái tóc thì bạc trắng, chỉ còn vài sợi màu đen lưa
thưa. Bố anh, tự bao giờ đã già thế này?
Anh vô tâm tới nỗi bây giờ mới nhận ra cha mẹ mình đã già như thế!
Hai tay Lâm siết chặt lấy nhau, căng thẳng chờ đợi ông Phương nói tiếp.
- Lần đầu tiên hai bố con ta ngồi nói chuyện riêng thế này, đúng không?
Lâm chỉ khẽ gật. Từ nhỏ anh đã rất sợ ông Phương, nên mỗi lần chỉ có hai bố con với nhau là anh đều tìm cách lẩn đi thật nhanh.
- Con có gì muốn nói với bố không?
Giọng ông Phương nghe buồn tênh. Lâm cắn chặt răng vào môi, thấy bố mình vẫn đang nhìn mình chờ đợi, anh nói khẽ:
- Bố, con sai rồi.
- Con là con trai, phải ăn to nói lớn, đừng có lí nhí như thế. Con nói con sai, con có biết con sai ở đâu không?
- Vì con đã hành động như một thằng ngu. Con không dám dũng cảm đối mặt
với sự thật. Con gây liên lụy và phiền hà cho anh Đại. Con làm bố mẹ
thất vọng – Lâm nói một hơi, tới câu cuối cùng thì giọng anh đã nghẹn
lại, nước mắt anh đã chảy tràn trên má.
Ông Phương lắc đầu, thở dài một hơi:
- Con sai rồi. Bố mẹ giận con không phải vì những lý do đó. Bố giận con
vì con đã hành động như một đứa trẻ con, chưa lớn mà cứ nghĩ mình đã
lớn, có thể tự mình quyết định và làm chủ hết tất cả mọi chuyện mà không cần ai giúp đỡ. Con sai là sai ở chỗ đó. Bố mẹ giận vì con đã nói dối
bố mẹ. Nếu con biết tin tưởng và chia sẻ mọi thứ với gia đình, thì mọi
chuyện đã không tệ tới mức này. Nhưng con lại cứ nghĩ là con sẽ giải
quyết được tất cả, và con không hề san sẻ nó với ai, con…
Ông Phương nói tới đây thì không nói nữa mà lại tiếp tục thở dài thêm một lần.
Lâm nghe ông Phương nói ra những lời từ đáy lòng mình thì anh đứng vụt dậy và quỳ sụp xuống trước mặt ông, nói trong tiếng khóc:
- Bố… con xin lỗi, con… sai rồi. Con xin lỗi….
- Đừng có quỳ như thế, ngồi lên ghế đi – Ông Phương lén chấm một giọt
nước mắt rồi lại nói tiế