
sẽ không chịu thua cậu đâu Leo, tớ muốn vào đội Karate, vì vậy cậu chịu khó
thua tớ lần này đi !
Minh
Nhật vừa nói vừa đưa tay phang mạnh vào chùm mận trước mặt Leo khiến mấy trái mận
đỏ rơi bịch xuống đất trước khi Leo kịp hái chúng. Leo cũng không vừa cậu quay
lại đá mạnh vào chùm trái đỏ tươi trên tay Minh Nhật…
-Chơi
xấu à ? Nếu muốn gia nhập đến vậy thì cậu hãy chứng tỏ bằng thực lực của mình
đi.
-Được
!
Pặc…
Bộp…Bộp…Bộp….
Mấy
chùm mận đỏ trên cây rơi lộp bộp như mưa xuống đất, hai cậu nhóc vừa cố hái cho
bằng được một chùm trái chín vừa cố ngăn không cho đối thủ hái. Và đa số là mấy
trái chín mọng đều bị họ ném hết xuống đất. Nhìn cây mận đã xơ xác tàn tạ dưới
chân hai đứa bạn, Cát Cát và Anh Vũ đơ mặt, khóe miệng giựt giựt…
-Hai
cái thằng phá hại này. Tụi nó đang làm trò gì thế kia…Cát Cát nhìn mấy trái mận
bị ném xuống đã bắt đầu nổi điên.
-Híc…Ông
chủ nhà mà thấy cảnh này đảm bảo không tha cho tụi mình đâu….Anh Vũ nhìn vào
cánh cửa hơi rùng mình…
Cây
mận đã tan tành, Minh Nhật cố giành lấy trái chín cuối cùng trong tầm tay. Leo
cũng với được nhánh cây có chùm trái chín đỏ trên đầu, nó hơi cao nên việc hái
trọn một chùm hơi khó khăn, cậu nhóc đang cố rướn người ra thì bất ngờ…
Rắc…Rắc…
Bịch…
Cành
cây dưới chân Leo không chịu được sức nặng của cậu gãy đôi khiến cậu ngã lăn ra
đất, cả bọn thót tim ra ngoài, và đúng như dự đoán. Từ trong nhà, một ông chú
hói đầu và một con chó lai to đùng lao ra…
-Hai
thằng nhóc trời đánh kia, đứng lại mau, dám vào đây chôm chỉa mấy trái mận đầu
mùa của ông à ? TRỜI ƠI !!! ông chú hói đầu nhìn cây mận rú lên thảm thiết.-Cây
mận của tôi….
Và
ông gục xuống khi thấy cây mận yêu quý của mình đã tan tành xác pháo, trái chín
bị trút hết xuống đất. Cành gãy xơ xác như bị đánh bom, tội nghiệp công lao bón
phân, tưới nước bao nhiêu lâu nay của ông, chỉ đợi đến ngày hái quả, vậy mà ông
còn chưa kịp thưởng thức trái đầu mùa nào đã bị bọn khốn này phá nát. Ngước đôi
mắt căm thù nhìn hai thằng trời đánh trước mặt, ông nghiến răng gào lớn :
-…Chúng
mày tới số rồi!!!! Jếch…Xử tụi nó đi !
Gấu…gâu…gâu…!!!!!!!
Và
con chó lai to đùng vừa cắn loạn lên vừa lao vào hai cậu nhóc. Leo và Minh Nhật
xanh mặt chạy vội lại hàng rào nhảy phóc qua, hai cô bé bên ngoài cũng nhanh
chân bỏ chạy, nhưng con chó cũng không
chịu thua, lao ra đuổi theo bốn đứa nhóc, và bây giờ kế hoạch dự trù của nhỏ lớp
trưởng đã bị phá sản…
-Á
Á Á….Hai thằng điên kia….Các cậu thật là vô dụng, tớ chỉ bảo các cậu đi hái mận
đem tới cho tớ, vậy mà hai cậu đem tới cái của nợ gì thế này ? Cát Cát vừa chạy
vừa la hét um sùm, Leo cũng cố lao theo hét lớn…
-Chạy
không nhanh là đi chích ngừa đó mấy đứa. Đây là thứ không thể giải quyết bằng
vũ lực…
-Cát
Cát, cậu đã biết thế nào là gieo gió gặt bão chưa, đồ ngốc !!!!
Anh
Vũ vừa cố vận động hai chân nhanh hết sức có thể, vừa nhìn con nhỏ bạn thân đầy
trách móc. Con chó lai càng đuổi càng hăng, hàm răng nhe ra nhọn hoắt, nước miếng
của nó nhiễu khắp đoạn đường, nó là con vật rất trung thành, quyết tâm xử đẹp bốn
đứa nhóc này để báo thù cho ông chủ đang đau khổ. Anh Vũ vừa chạy vừa thở dốc,
nếu biết trước thế này thì chẳng thà cô đấu với Minh Nhật còn hơn. Đã ra đến đường
lớn mà con chó vẫn đuổi theo và có vẻ còn hung hăng hơn hồi nãy, lần này thì
xong rồi, bốn đứa nhóc chỉ còn lại hai sự lựa chọn, một là chết vì lao lực, hai
là để con dã thú xé xác…
Bất
ngờ, Anh Vũ vấp phải một hòn đá loạng choạng ngã xuống đất, cả bọn giật mình,
đúng lúc này con chó đang lao tới cô bé, Anh Vũ nhắm chặt mắt sợ hãi, Minh Nhật
vội chạy lên hét lớn:
-Dừng
lại ngay…
Cả
bọn còn đang ngơ ngác thì đã thấy cậu cúi xuống làm ra vẻ cố nâng tảng đá to
đùng dưới chân lên, tảng đá to khổng lồ, hai người như Minh Nhật còn không thể
nhấc lên nổi, Minh Nhật bị sao vậy chứ ? ba đứa nhóc còn chưa hiểu cậu ta định
làm gì thì đã thấy con chó vội dừng lại rồi kêu “ ẳng ẳng” chạy mất…
-Hic…Con
chó..hic…hic…sao thế…nhỉ ? Anh Vũ nhìn theo nó ngạc nhiên.
-Cậu..làm
gì nó thế? Sao con chó bỏ chạy bạt mạng thế? Cậu tỏ tình với nó hả ?Cát Cát vừa
thở dốc vừa hỏi thăm, Minh Nhật lúc này mới đi lại đỡ Anh Vũ dậy mỉm cười.
-Loài
chó ngốc lắm, nó không biết rằng sức tớ khó mà vác được hòn đá này lên ném nó,
nhưng nó vẫn cho rằng tớ làm được nên sợ
hãi chạy mất đó mà.
-Không
sao chứ Anh Vũ ? Leo đi lại lấy khăn lau vết bẩn trên cánh tay cô bé lo lắng.
Anh Vũ gượng cười.
-Tớ
không sao, cũng may là có Minh Nhật !
-Cậu
nhanh trí lắm Minh Nhật, suýt nữa thì chúng ta tiêu rồi. Cát Cát nhìn cậu bạn
tán dương, đầu mối rắc rối đều do cô nhóc này bày ra chứ ai ?
Dường
như đã vận động quá sức cho phép, cả 4 đứa ngồi phịch xuống bên hè thở dốc,
đúng là một ngày nguy hiểm mà. Tối nay phải về ăn chay giải nạn mới được. Nắng
chiều đỏ rực phủ lên hàng cây hai bên đường khiến mọi thứ trở nên hơi mờ ảo, những
hạt bụi trắng tinh nhảy múa trong hoàng hôn hiện rõ vào những ánh mắt trong veo
đen thẳm.
-Của
cậu nè, lớp trưởng !
Một
trái mận ch