
định giữ lại, nhưng không thể, cánh tay cô đã bị
Sa Lệ nắm chặt…
-Coi
chừng !!!!
Thật
may là đã có một cánh tay khác đưa ra đỡ lấy chiếc hộp trước khi nó rơi xuống đất,
những ống nghiệp thủy tinh trong hộp va chạm nhau kêu leng keng. Sau vài phút định
thần, Anh Vũ ngước nhìn cậu con trai đang cầm chiếc hộp lo lắng…
- Minh
Nhật….
-Không
sao rồi, chưa có thứ nào trong đây bị vỡ cả.
Minh
Nhật mỉm cười thông báo sau khi mở chiếc hộp ra kiểm tra. Thật may là có cậu đỡ
kịp lúc, suýt nữa thì Anh Vũ phải bỏ tiền ra đền cho trường rồi. Anh Vũ nhìn xuống
cánh tay mình, máu hơi rớm ra mảnh băng trắng, cơn đau vẫn chưa dứt, có lẽ vết
thương lại bị rách ra nữa rồi.
-Tay
bạn sao vậy, Anh Vũ ? Sao trên mặt bạn lại có vết bầm thế ? Minh Nhật cúi xuống
nhìn Anh Vũ lo lắng, cô bé mỉm cười đưa tay nhận lại hộp đồ:
-Tớ
không sao ! Cám ơn cậu, Minh Nhật !
-Đừng
khách sáo ! Hộp dụng cụ này nặng lắm, để tớ mang tới phòng thí nghiệm giúp cậu.
Minh Nhật mỉm cười giơ hộp dụng cụ lên cao. Trước khi đi, cậu không quên quay
sang cô gái bên cạnh thì thầm.
-Lần
sau nói chuyện với người khác thì nên lịch sự một chút. Còn nếu muốn giải quyết
bằng bạo lực thì nên vứt cái vẻ giả tạo hiền thục đó đi. Tiểu thư !
Sa
Lệ nhìn theo hai người cười nhạt, quả thật khi nãy cô ta muốn giải quyết tình địch
mình bằng bạo lực rồi. Nếu Minh Nhật không xuất hiện thì mọi việc đã xong xuôi.
Theo nhiều nghĩa… -Các
em hãy tự lập cho mình thành một nhóm 4 người đi. Chúng ta sẽ tiến hành thí
nghiệm hóa chất !
Thầy
giáo dạy hóa vừa dứt lời thì cả lớp nhao nhao lên. Làm thí nghiệm. Nhóm 4 người
sao ? Vui đây. Anh Vũ nhìn đống dụng cụ trước mặt háo hức. Tạo ra SO2, thứ khí
có mùi trứng thối….nhưng hình như mẫu nghiệm hơi nhiều, thế này thì tha hồ thực
hành…
-Anh
Vũ, tớ chưa có nhóm, tớ vào nhóm của các cậu được không ?
Minh
Nhật cầm một ống nghiệm đi đến trước bàn Anh Vũ mỉm cười. Cùng lúc Leo cũng vừa
đi tới, ánh mắt cậu nhìn gã người mới này hơi khó chịu. Không hiểu thằng nhóc
này có ý đồ gì không mà hôm nay cứ tìm mọi cách tiếp cận Anh Vũ thế nhỉ ?
-Được
thôi. Cô bé mỉm cười.-Leo ! Cậu cũng chưa có nhóm phải không ? vào nhóm bọn tớ
luôn nhé !
-Ừk
!
“Anh
Vũ cười nhìn đáng yêu quá” Leo nhìn cô bé nghĩ thầm.
-Hô!
Đủ thành viên rồi, chúng ta hãy cùng làm một bài thí nghiệm thật hoành tráng đi
nào!
Cát
Cát cười man rợ bắt đầu đổ hóa chất ào ào vào ống nghiệm. Anh Vũ nhìn nó thở
dài. Con nhỏ lanh chanh, chỉ khoái mỗi trò này thôi, hi vọng chốc nữa nó không
biến phòng học này thành chiến trường.
-Cả
lớp nghe rõ đây! Thầy dạy Hóa lên tiếng. –Để không làm ảnh hưởng đến những lớp
học bên cạnh, chúng ta sẽ đóng kín tất cả cánh cửa, không ai được phép mở ra,
cũng không được đi ra khỏi phòng trước khi kết thúc tiết học. Các em hãy vận dụng
tất cả lý thuyết chúng ta được học và sử dụng mẫu nghiệm tạo ra những thứ mà
tôi yêu cầu…
Và
một loạt chất khí được thầy viết lên bảng….
-Tạo
được sản phẩm nào thì ghi tên nhóm và nộp lên đây cho thầy. Được rồi! Các em có
30 phút. Bắt đầu đi !
Thầy
vừa dứt lời là mấy cái đầu lập tức chụm lại với nhau. Và không biết có phải là
sự ngẫu nhiên hay không mà nhóm của Anh Vũ lại là nhóm tập hợp những kẻ liều mạng
nhất, phá phách nhất. Và…hậu đậu nhất.
-Cậu
bỏ axit ít quá rồi Leo ! Anh Vũ nhìn ống thủy tinh trên tay cậu bạn lắc đầu. Nửa
ống nghiệm rồi mà còn ít…
-Thế
à ? Vậy thì thêm một chút nữa!
Leo
bỏ thêm gần 1cm lít dung dịch được gọi là axit vào, đến lượt Minh Nhật bỏ chất
kiềm để tạo ra muối. Nhưng hai phút trôi qua, ống nghiệm không có phản ứng. Cát
Cát cau mày đưa ống nghiệm lên xem xét.
-Có
lẽ cho hơi ít kiềm. Anh Vũ bỏ thêm kiềm vào đi.
Hai
phút sau vẫn không có phản ứng. Bốn đứa nhóc nhìn nhau lo lắng.
-Không
lẽ mẫu nghiệm bị hư, rõ ràng chúng ta đã làm đúng theo lí thuyết rồi mà ?
-Chắc
nó cần chất xúc tác chăng ? Anh Vũ thắc mắc và ném đại vào đó một viên mẫu hóa
chất gì đó, cô nhóc không để ý. Vẫn không có gì xảy ra. Mấy đứa nhóc đâu có biết
thứ tụi nó cho vào ống nghiệp từ đầu đến giờ là một loại dung dịch muối. Không
phải axit…
-Chắc
là ít axit. Cho thêm vào đi…Leo vừa nói vừa bỏ thêm dung dịch muối vào.
-Tớ
lại nghĩ nên bỏ thêm kiềm…Minh Nhật bỏ thêm kiềm…
-Nó
cần chất xúc tác…vài thứ gì đó bị Anh Vũ quăng vào…
-Tớ
nghĩ nó cần nhiệt độ, chúng ta đun sôi nó lên thử xem…
Một
phút…
Hai
phút…
-Hay
quá thành công rồi !
Bốn
đứa nhóc reo lên khi thấy có khí đen thoát ra từ ống nghiệm. Thấy đám nhóc ồn
ào đang phấn khích reo hò, thầy dạy hóa vui vẻ đi lại kiểm tra.
-Cát
Cát. Nhóm các em đã tạo ra những sản phẩm gì rồi…
-Dạ…Tụi
em…bốn đứa mỉm cười đồng thanh….
Bùm….!!!!!!!!
Một
tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người giật mình, và khói đen từ ống nghiệm bị
đun sôi tỏa ra dày đặc căn phòng, cả lớp ho sù sụ, nước mắt, nước mũi đổ ra như
mưa, phòng học hỗn loạn….
-Các…các..em
tạo ra..cái ..gì..thế…
Bịch….!!!!
Chưa
nói hết câu thì thầy ngã lăn ra đất sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự, các thành
viên trong lớp cũng dở số