
, ảnh còn tốt nữa ! Cô bé nhìn mẹ cười thật tươi.
-Vậy
các con đã cám ơn anh ấy chưa ? Bà mẹ mỉm cười âu yếm.
-Rồi
ạ !!!
…..
“Tóc
đỏ à ?”
Anh
Vũ chống tay lên cằm hơi mỉm cười…
Leo…
Còn
về phần Leo, sau khi mua được hộp hải sản mới, cậu ba chân bốn cẳng chạy vội về
quán nước. Cậu đã bắt Anh Vũ chờ hơn 1 tiếng rồi, chắc cô bé đã đói lắm, không
về nhanh không chừng lát nữa cậu sẽ bị cô ấy ăn thịt mất…
Bim…Bim…Bim…..!!!!!!
Rầm…
Còn
đang mãi mốt chạy qua đường, Leo không để ý đến một chiếc xe hơi đằng sau lao tới,
và cậu bị hất tung lên lề đường, cũng may chiếc xe hơi chạy khá chậm nên cậu
không bị thương, nhưng hộp hải sản mới mua đã bị cán bẹp dí…
-Ê,
nhóc kia !!!! Chán sống rồi hay sao vậy hả ?
Ông
tài xế ló đầu ra mắng vốn. Leo thì nhìn hộp đồ ăn nhăn nhó, hôm nay là thứ 6
ngày 13 hay sao? Cậu xui xẻo như vậy còn chưa đủ hay sao? Liếc nhìn xuống đồng
hồ rồi cậu vội chạy trở lại cửa tiệm khi nãy. Đã 12h00 rồi, cửa tiệm đã sắp
đóng cửa, nếu nhanh chân cậu còn có thể mua được hộp cuối cùng. Nhưng xui xẻo
làm sao, khi vừa đến trước cửa tiệm, cậu nhận được thông báo nóng hổi của người
bán hàng:
-Hộp
cuối cùng đã được bán rồi, anh thông cảm đợi ngày mai hãy ghé lại nhé !
Cô
chủ tiệm nhìn cậu mỉm cười, cô nhớ rằng anh chàng tóc đỏ đẹp trai này đã chạy
đi chạy lại hai lần để mua rồi, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với hai hộp đồ
trước của anh ấy…
Leo
thất vọng nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt mình…
Hết
rồi…
Thế
là đời cậu cũng xong luôn rồi…
Ngồi
phịch xuống đất bên vệ đường, cậu thở dài thất vọng não nề, cậu muốn đưa Anh Vũ
ra biển để cô bé có những giây phút thật vui bên cậu, vậy mà bây giờ mọi chuyện
thành ra tệ hại thế này đây, phải làm sao đây…
Ngồi
yên một lúc thì cậu sực nhớ ra điều gì, cậu vội lấy điện thoại ra gọi cho Anh
Vũ, nhưng chuông đổ mãi mà cô bé không bắt máy, Leo hơi nhăn nhó, không lẽ cô ấy
chờ lâu quá nên giận cậu rồi, Lần này thì chết cậu thật rồi. Đang nhăn nhó khổ sở nhìn cái điện thoại thì
có một lon nước lạnh áp sát mặt cậu, Leo giật mình quay sang, Anh Vũ đang nhìn
cậu mỉm cười…
-Sao
anh lại ngồi đây, Leo ?
-Anh
Vũ…sao em ra đây ? Leo ngơ ngác đưa tay ra nhận lon nước, Anh Vũ cũng ngồi xuống
bên cạnh cậu.
-Chờ
lâu quá không thấy anh quay lại nên em mới đi tìm, sao người anh lấm lem thế,
anh không bị thương ở đâu chứ ? Anh Vũ nhìn cậu lo lắng.
-Ờ…Anh
không sao…Leo nhìn xuống bộ đồng phục của mình, đúng là nó đã lấm lem bụi đất
do khi nãy bị chiếc xe hơi hất lên vệ đường, cũng may là cậu không bị thương…
-Anh
đói lắm không ? Anh Vũ lục ba lô lôi ra hai chiếc Hămbơger đưa cho Leo mỉm cười.-Ăn
tạm cái này nhé !
-Anh
Vũ !!! Xin lỗi…anh không mua được hải sản nướng cho em…Leo đưa tay gãi đầu nhìn
cô bé với vẻ ngại ngùng, trán cậu đẫm mồ hôi vì chạy đi chạy lại quá nhiều.
Nhưng trái với vẻ lo lắng của cậu, Anh Vũ không tỏ vẻ gì giận dỗi cả…
-Không
sao đâu Leo ! Anh Vũ mỉm cười nhét chiếc hamboger vào miệng cậu.-Lần sau mua
cho em gấp đôi bù lại hôm nay là được !
Quay
sang chiếc bánh còn lại, cô vui vẻ bóc ra đưa lên miệng ngon lành, vì đói rồi
nên nó trở nên ngon cực kì. Leo vẫn ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt mình, Anh Vũ
không giận cậu vì không mua được thức
ăn, không trách cậu vì đã để cô chờ hơn một tiếng đồng hồ, cô ấy cũng không hỏi
cậu lí do tại sao. Ánh mắt Leo thoáng nở nụ cười, sao vẻ mặt vô tư đó của Anh
Vũ trong mắt cậu lại dễ thương như thế này. Và bây giờ thì cậu đã hiểu tại sao
cậu lại yêu cô bé này đến vậy rồi…
-
Anh Vũ !!!!Leo quay sang ôm chặt cô bé khiến cô suýt nghẹn.-Sau này em làm vợ
anh nhé !
-Tránh
ra, đồ háu sắc, anh làm em nghẹn bây giờ…Anh Vũ nhăn nhó đấm bụp bụp vào ngực
Leo, cái tên xấu xa này, lúc người ta ăn mà cũng giở trò được nữa. Leo làm như
không nghe cô bé nói gì, cứ ôm chặt lấy cô… -Anh
Vũ, có một nơi cuối cùng anh muốn em ghé qua hôm nay nữa. Sau khi giải quyết
sau chiếc bánh và lon nước. Leo đứng dậy kéo tay cô bé đi.
-Đi
đâu thế, Leo ?
Và
chiếc xe hơi dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng tuyệt đẹp bên bờ biển…
-Đây
là ngôi nhà cũ của anh. Trước đây gia đình anh đã sống ở đây.
Leo
mở khóa cổng bước vào, căn biệt thự này không sang trọng tráng lệ bằng nơi Leo
đang ở hiện giờ, nhưng cực kì đáng yêu, ngôi biệt thự này có một mặt nằm sát
vách biển sâu thẳm bên dưới, việc xây dựng có lẽ khá khó khăn, bao quanh ngôi
biệt thự là một vườn hoa đủ sắc màu. Đặc biệt là ngay trước cửa đi vào, có một
mảnh đất rộng trồng toàn hoa hồng trắng và ở giữa là một bụi hoa hồng xanh tuyệt
đẹp…
-Đẹp
quá !!!! Anh Vũ nhìn vườn hoa trầm trồ,
bây giờ thì cô bé đã biết Leo lấy những bông hoa hồng xanh ở đâu rồi.
-Tương
lai em sẽ là chủ nhân ngôi nhà này! Em thích là tốt rồi !Leo quay sang ôm đầu cô
bé áp sát vào ngực mình mỉm cười, cậu biết thế nào Anh Vũ cũng sẽ rất thích nơi
này mà…-Đi vào trong với anh nào !
Leo
nắm tay cô bé dắt đi, Anh Vũ vẫn còn ngoái lại sau nhìn vườn hoa rực rỡ, mùi
hương hoa hồng xanh tỏa ra thơm dịu, cô bé còn muốn ngắm thêm một chút nữa