
ệt, bây giờ thì đừng hòng ăn bớt được đồng
lương nào của cô nữa nhé, Leo vừa bưng nước vừa nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của
Anh Vũ mỉm cười…
Cho
đến xế chiều…
-Hehehe,
anh hai, hôm nay có vẻ thu nhập gấp mấy lần ngày thường, tất cả đều nhờ công
lao hút khách của tụi em, vậy anh tăng lương cho em được chưa?
Nhìn
khuôn mặt hớn hở của cô em gái, Khôi Vỹ mỉm cười chống tay lên cằm.
-Để
anh suy nghĩ lại, nếu từ bây giờ cho đến lúc đóng cửa em không làm vỡ đồ đạc nữa
thì anh sẽ tăng lương cho em.
-Vỡ
đồ đạc ? em trong mắt anh mà hậu đậu vậy sao ? Được rồi ! anh nói phải giữ lời
đó. Cô bé cầm khay nước ép mỉm cười, bây giờ chỉ còn vài người khách nữa, xem
ra sắp đóng cửa được rồi.
-Hôm
nay hai đứa hẹn hò ở đâu thế ?
Bất
ngờ Khôi Vỹ lên tiếng hỏi với theo, ly nước trên tay Anh Vũ chao đảo nghiêng
sang một bên…
-Anh
Vũ, coi chừng….
Leo
ở gần đó vội vàng đưa tay đỡ lấy, cũng may là không sao, Ngước lên nhìn cậu,
Anh Vũ hơi đỏ mặt, không hiểu sao cả giác nụ hôn khi ở tòa biệt thự cứ ào về
trong tâm trí cô bé. Nó làm Anh Vũ cảm thấy hơi lúng túng mỗi lần đối diện với
Leo, nhưng dường như cậu bé không nhận ra điều này, đặt ly nước ép ngay ngắn
trên khay, cậu nhìn Anh Vũ dặn dò.
-Cẩn
thận kẻo đổ đó, Anh Vũ !
Khôi
Vỹ nhìn hai đứa nhóc mỉm cười gian xảo.
-Vỡ
đồ là bị trừ lương đó, em gái !
Quay
sang liếc ông anh dễ ghét của mình bằng đôi mắt hình viên đạn, Anh Vũ mím chặt
môi phẩn uất. Đồ tiểu nhân này muốn gây chiến với cô sao, dường như cái gã đáng
ghét rảnh nợ này xem việc trừ lương của Anh Vũ là niềm vui trong cuộc sống thì
phải, đúng là đáng ghét mà, nhưng anh sẽ không được toại nguyện đâu, anh hai !
người ta không mắc sai lầm hai lần trong một ngày đâu.
-Hứ
!!!!!!
Cô
bé lạnh lùng quay đi, còn hai vị khách cuối cùng, chỉ cần mang hai cốc trà là
hoàn thành nhiệm vụ, công việc hôm nay đến đây là kết thúc, anh thua rồi, anh
hai ! Khôi Vỹ nhìn theo đứa em gái mình đang cười vui vẻ rồi quay sang rót một ly
nước ép cho Leo.
-Vất
vả cho cậu quá Leo, công việc xong rồi, nghĩ ngơi uống nước đi !
Leo
nhìn ly nước gượng cười. Biết cậu vất vả rồi còn bắt uống nước ép cà chua, anh
thật tàn nhẫn mà ! Giá mà anh ấy rót cho cậu ly nước lọc thôi thì cậu cũng mang
ơn lắm rồi…Leo nén tiếng thở dài đưa ly nước ép lên miệng. Bất ngờ Khôi Vỹ quay
sang….
-Hôm
nay hai đứa đã hôn nhau sao ?
Xoảng…
Mấy
cốc trà đá trên tay Anh Vũ đáp xuống đất tung tóe, Leo thì sặc sụa nước cà
chua, và cả hai đứa nhóc nhìn anh, mặt đỏ bừng…
-Hahahaha
!!!! Làm gì mà cuống lên thế, anh chỉ hỏi chơi thôi mà. Không lẽ hai đứa đã hôn
nhau thật sao ? Đưa hộp khăn giấy cho Leo, anh quay sang nhìn cô bé đang đứng
trước bàn vui vẻ lấy cuốn sổ đen ra ghi chép.-Chậc !!!! Anh Vũ, em lại làm đổ
nước rồi, em bị trừ 5% lương tháng này…
-Anh
hai !!!!
Anh
Vũ dằn mạnh khay nước lên bàn nhìn ông anh mình bất bình, rõ ràng là anh muốn
tìm cớ trừ lương của cô mà, cô thật ngây thơ vì cứ tưởng thoát rồi cơ, không ngờ
anh trai cô tiểu nhân hơn cô tưởng, gập cuốn sổ lại nhìn lơ đãng ra bên ngoài,
Khôi Vỹ nở nụ cười hài lòng.
“Trứng
mà đòi khôn hơn vịt sao? em gái !”
Những
ngày sau đó, Leo tiếp tục đến phụ việc trong tiệm trà sữa, công việc cậu làm
ngày càng thuần thục, cộng thêm vẻ đẹp trai rạng rỡ của mình mà không ít các cô
nữ sinh đến đây uống trà nghiêng ngã vì cậu. Anh Vũ cũng nhận được không ít sự
ngưỡng mộ để ý của đám khách con trai, có điều họ chỉ dám đứng ngắm cô bé từ
phía xa thôi, vì bên cạnh cô có hai gã ác quỷ đội lốt thiên thần bảo vệ rồi,
léng phéng lại gần dễ mất mạng như chơi. 3h30
chiều….
-Keo
kiệt, bủn xỉn, tiểu nhân, đáng ghét….
Trong
công viên mát rượi gần quán trà, Anh Vũ vừa ngồi ngắt cỏ vừa lầm bầm nguyền rủa
ông anh xấu trai của mình, những ngọn cỏ non nớt bị nhổ lên một cách tàn nhẫn
trong bàn tay bé nhỏ của cô bé. Mặc dù chưa đến cuối tháng nhưng tiền tiêu vặt
đã cạn, cô bé thì có quá nhiều thứ muốn mua mà Khôi Vỹ lại không cho cô ứng tiền
trước, quá phẫn nộ mà cô bỏ ngang công việc chạy ra đây ngồi hóng gió, dù sao
thì buổi trưa cũng không đông khách lắm, mặc kệ gã keo kiệt đó làm việc một
mình đi, cô không muốn làm việc cho một kẻ hút máu nhân viên chuyên nghiệp như
Khôi Vỹ nữa…
Một
cơn gió chiều mát rượi thổi qua, vạt tóc Anh Vũ bay nhẹ ra sau, đôi mắt đen thẳm
nhìn ra xa xa, bên kia bờ sông là đường chân trời xanh mướt cỏ…
-Đường
chân trời…
Anh
Vũ gạt vạt tóc ra sau, đường chân trời trong mắt cô bé từ nhỏ đã luôn là một
cái gì đó rất xa vời, mặc dù ngồi đây nhìn thấy nó rất rõ, nhưng cô không bao
giờ có thể đến gần hay chạm vào nó được, nó tồn tại như một sự hư không vậy.
Trong cuộc đời của Anh Vũ cũng tồn tại những thứ gần giống như đường chân trời,
chỉ nhìn thấy được mà không thể chạm vào được…cô bé ngồi ngơ ngẩn. Một cánh bướm
trắng bay qua, Anh Vũ mỉm cười vội đứng lên đuổi theo, mái tóc mềm của cô bé
đong đưa theo từng bước chân, cánh bướm càng bay càng xa dần, Anh Vũ cố đi tới
thật nhanh theo nó…
Bộp…
-Ui
da !!!! Gãy tay tôi rồi.
Trong