
đó.”
“Được.”
Cúp điện thoại, tôi mới phát hiện mình đi chân không. Sàn có chút lạnh.
Tôi đi đến bên giường, tìm chồng tất được xếp chỉnh tề bên giường.
Không biết vì sao tâm tình tốt lên, hát một chút. Trong nhật ký của đì
Tần thời gian ghi là năm anh tám tuổi, bà đã dùng hết ba trang giấy để
kể lại khi nghiệm về việc trước khi anh ngủ nhất định sẽ thay áo khác,
cởi tất, đem chăn đắp đến cổ dưới mà không phải qua đầu. Giống như một
cuộc kháng chiến không có ngày kết thúc, và đây là trận thắng đầu tiên
vậy.
Anh đứng dậy, đóng sách để lại lên giá. Giá sách được xếp gọn gàng
giống như anh chưa hề đụng tới vậy. Tôi vội vàng mang vớ vào, nói với
anh: “Tiểu Lộ, em ngay bây giờ dẫn anh về nhà ăn cơm, được không?”
Ngẩng đầu thấy anh đang nhìn chăm chú tôi mang giày, ánh mắt có chút
chuyên chú. Hiển nhiên không nghe được tiếng tôi nói. Đứng lên nhìn mắt
anh nói: “Bây giờ trở về nhà ăn cơm được không? Chậm hơn ngày thường một giờ rồi.”
Anh mỉm cười, cúi người xuống vút lại chăn mềm bị tôi làm nhăn, đem gối đặt lại như lúc trước, mới đứng dậy.
Ah.. . . . . Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi lắc đầu, hôm nay tôi quá mất trình độ.
“Tiểu Lộ, Tiểu Lâm và Tiểu Lộ đến nhà anh Hải Dương ăn cơm được không?”
Anh gật đầu, kéo tay tôi đi ra ngoài.
Đi đến bãi đỗ xe, có chút mát mẻ. Áo anh hơi dính vào. Hoàn hảo thân thể anh tốt lắm, không đến mức vì tôi thất hồn mà cảm lạnh.
Thừa dịp không khí đang tốt, tôi hỏi anh: “Về sau cùng Tiểu Lâm ở chung chỗ này được không?”
Anh không có trả lời, chỉ dùng ngón tay dài của mình đưa đến sau lưng tôi, đặt nhẹ lên. Đó là phản ứng của anh không hiểu rõ vấn đề.
“Vài ngày … “ nói “Vài ngày” anh có thể không hiểu được, tôi âm thầm
tính toán một cái, nói, “Sau này, chúng mình tới ở đây, về sau nơi này
chính là nhà của chúng mình, được không?”
“Nhà?” Anh nặn ra một chữ, ngữ điệu phi thường cứng nhắc, chính là âm cuối hơi hơi cao, đây là cách anh thường dùng để hỏi một vấn đề.
” ‘Nhà’, đúng vậy.”
“Mẹ đã chết, ngủ ở. . . . . . Không đứng dậy .”
Trải qua thời gian dài, trong thế giới của anh, nhà là nơi anh và dì
Tần trở qua cuộc sống với ba phòng một phòng khách. Tôi nghĩ đến, “nhà”
đối với anh mà nói, chính là, vĩnh viễn cũng chỉ có ngôi nhà kia. Cho
nên nói hai năm qua anh sống nhờ nhà biểu ca, chỉ có thể dùng từ “nhà
Hải Dương ca ca” để chỉ đại. Nguyên lai, định nghĩa “nhà” của anh, còn
bao gồm cả dì Tần.
Nếu dì Tần biết, nhất định sẽ cực kỳ vui.
Bất quá, bà đã qua đời hơn hai năm . Mà anh làm sao có thể hiểu sinh tử ? Làm sao mới có thể giúp anh hiểu đây?
Quên đi, bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này.
“Àh. . . . . . Tiểu Lộ, về sau nơi này …” tay tôi chỉ ngôi nhà mới
kia, nói, “Tiểu Lộ và Tiểu Lâm cùng nhau ở đó, chính là ‘ nhà ’ mới.”
Anh đem ánh mắt dời sang chỗ khác, không chịu nhìn thẳng vào tôi. Tôi biết không dễ dàng thành công như vậy, cố gắng giải thích một lần nữa:
“Mỗi ngày, cùng Tiểu Lâm ở đó, chính là ‘ nhà ’ của Tiểu Lộ. Là ‘ nhà ’ mới, không, có ‘ mẹ ’ ở đó .”
Anh hơi quay đầu, ánh mắt rời rạc một lát. Rốt cục nhìn tôi , nhếch
miệng cười, ánh mắt lại phi thường nghiêm túc ―― lại là một biểu tình
quái dị khác, nói cho tôi biết anh chấp nhận. Tôi hài lòng, cười với
anh, nắm anh lên xe. Không ngờ anh dừng lại không chịu đi, chờ tôi quay
đầu nhìn mặt anh, mới thốt ra một câu, phi thường trầm thấp : “Tốt. Tiểu Lâm, ngọt.”
Ngọt tương đương thích, tương đương cao hứng, tương đương nguyện ý, tương đương thoải mái.
Có lẽ, hết thảy đều không gian nan như ta nghĩ.
Chuông cửa vang lên. Anh chủ động đi mở cửa. Từ mười giờ anh liền bỏ hết chuyện trong tay bắt đầu ngồi chờ Thiên Ngữ Thiên Ngữ vẫn là đứa hồ lồ, rõ ràng 9 giờ rưỡi ra cửa, hiện tại mới đến … đường đi chỉ tốn 20 phút, cô lại đi gần một giờ. Hoàn hảo là trước đó nói cho anh biết, Thiên Ngữ có thể sẽ tới muộn một chút, cho nên anh xem như đã rất ngoan ngoãn đợi thêm 23 phút.
Trời ạ, ở chung với anh, tôi cũng dùng con số chính xác để tính thời gian.
“Hi! Tần Lộ, đã lâu không gặp!” Cửa vừa mở ra Thiên Ngữ liền cao giọng
chào anh, giống như không hề biết mình đến muộn vậy. Cũng không đợi Tần
Lộ đáp lại, liền đem bánh ngọt nhét vào trong tay anh, “Cách cách” quăng hai cái giày trước cửa, đi vào.
“A ~ thật sự quá nóng, chịu không nổi ~ tháng năm còn chưa tới a, liền
nóng đến vậy rồi! Anh có biết hôm nay mấy độ rồi không?” Câu sau là cô
nói với Tần Lộ đang ngơ ngác đi phía sau, cũng không đợi anh đáp lại,
lập tức tiếp tục kêu khổ, “29 độ ―― thật sự là không đạo lý! Nóng hơn
năm trước mười mấy độ luôn!”
“Hai mươi. . . . . . Hai mươi ba.” Tần Lộ thật vất vả mới chen vào được một câu.
“A ~ thiệt hay giả? Anh nhớ rõ sao? Năm trước nha?” biểu tình ngạc nhiên của Thiên Ngữ có chút giả … ta nhìn ra. Cô ấy đã sớm biết Tần Lộ rất
nhạy bén với con số, không thua gì tính năng của máy tính. Đặc biệt là
số nhị phân. Năm đó Tần Lộ ở đại học TJ dự thính, từng dùng hợp ngữ để
soạn một chương trinh hơi bị dài .. bạn học khác đều dùng c hoặc là c++ và các ngôn ngữ cao cấp để soạn, chỉ c