
rất phấn khởi gật đầu, đứng bên cạnh chờ anh. Anh nhanh chóng đứng dậy, nhường
chỗ, nói:
- Có
thể dung guest để đăng nhập, không cần mật khẩu.
Carol
vội vào mạng, tìm được đường link, đến chuyên mục Làng tiểu thuyết.
Người
này không có chuyện đã đi được quá nửa, Sở
Thiên đang viết về một chuyện tình. Tuy tác giả nói mình là người “mù yêu”, “mù
tình”, mời người khác viết giúp đoạn này, nhưng đến khi tác giả viết lại rất
xúc động. Một cư dân mạng bình luận: “Ngữ điệu bình thường, nhưng đọc say sưa,
không dứt ra nổi”.
Đó là
đặc điểm truyện của Sở Thiên, tác giả kể rất bình thường, nhưng từng nhân vật
đều rất nổi bật, sống động.
Chuyện
tình giữa Liễu Thanh và một anh chàng đẹp trai ở sát nhà, tên là Tần Minh. Tuy
tác giả không miêu tả vẻ bề ngoài của Tần Minh, nhưng thông qua cái nhìn của
Liễu Thanh, Carol có thể hình dung anh nào cao lớn, đẹp trai, biết chơi violon
những bản nhạc buồn, hết sức dịu dàng, tinh tế, hiểu lòng người, và giàu tình
cảm. Đẹp trai, tình cảm, hiền lành đó là hình tượng chàng công tử bạch mã lý
tưởng của Carol, cho nên cô rất thích chuyện tình này, mỗi tập như vậy cô đọc
vài ba lượt, có lúc đọc lại phần trước đó.
Đọc Tần
Minh nhưng trước mắt Carol hiện lên hình ảnh Lộ Vĩ, râu vừa cạo nhưng dưới cằm
còn xanh, phong độ ngời ngời, rất hiểu lòng người. Sở Thiên đã nói, câu chuyện
tình này về cơ bản là thật, chuyện xảy ra từ mười năm trước, một học sinh của
Liễu Thanh đã viết chuyện này và đã đăng trên một tạp chí trong nước. Tần Minh
lớn hơn Liễu Thanh một giáp, theo đó, lúc xảy ra chuyện này Tần Minh ba mươi
tuổi, đến bây giờ anh có thể gần năm mươi, tầm tuổi Lộ Vĩ. Carol nghĩ, Tĩnh Thu
có thể là nguyên mẫu của Liễu Thanh và Lô Vĩ là Tần Minh, nhưng cô thấy Jason
không giống với Trịnh Bình. Carol biết, phỏng đoán như vậy thật buồn cười,
nhưng lại rất say mê các nhân vật, cho nên không tránh khỏi đối chiếu với những
người chung quanh hoặc đặt mình vào những vị trí đó.
Carol
rất thích đọc hai loại chuyện, loại thứ nhất gồm những người và việc mà cô chưa
thấy, chưa nghe, chưa trải qua bao giờ, cô thích những cảm giác mới lạ, có thể
tăng thêm tri thức và kiến thức; một loại nữa là những chuyện cô đã trải qua,
ác liệt, cách nhìn nhận và cảm giác giống với mình, cảm thấy thân thiết, thì ra
ở đời còn có nhiều người có cảm nhận và tâm trạng giống với mình. Cảm giác mới
lạ và giống với mình đó là hai động lực để Carol đọc truyện.
Cô đọc
Người này không có chuyện là vì có cảm giác giống với mình, nhiều tâm tư và
trải nghiệm của Liễu Thanh giống với tâm tư và trải nghiệm của cô. Chí hướng và
nỗi đau trong tình yêu, thích những người đẹp trai, cởi mở, dịu dàng, tình cảm,
đó là những điểm giống nhau giữa Carol và Liễu Thanh. Cho nên những vui buồn
của Liễu Thanh cô đều cảm thông, tình yêu của Liễu Thanh và Tấn Minh giống như
tình yêu giữa Carol và Jason, điểm khác nhau đó là Liễu Thanh đã có chồng, Tần
Minh thì chưa vợ. Nỗi đau đối với những sự việc có thể thấy nhưng không thể
giống như điều Sở Thiên hỏi cô rồi viết ra thật tỉ mỉ.
Đoạn
hôm nay tác giả viết về việc Tần Minh dọn đi khỏi căn hộ kế bên nhà Liễu Thanh,
trước khi đi anh tặng Liễu Thanh cây bút và cuộc băng ghi âm để đáp lại cái
chăn và vỏ gối Liễu Thanh tặng anh. Trên băng ghi âm có bài hát Người con gái
của biển cả do anh sáng tác và hát. Sau khi anh đi, Liễu Thanh thấy trên cán
bút có khắc hai chữ “tuỳ duyên”. Nghe bài hát Người con gái của biển cả Liễu
Thanh biết anh đã kín đáo nói với cô, giữa hai người không có duyên phận, cho
nên bảo với Liễu Thanh hãy theo với duyên phận, không nên gượng ép. Liễu Thanh
rất buồn, nhưng không trách gì Tần Minh, biết rằng mình đã có chồng, anh không
thể yêu.
Tiếp đó
là một đoạn văn rất đẹp, Carol đọc, trào nước mắt: “Nàng nghe bài hát Người con
gái của biển cả cảm giác của mình đang nhẹ bay lên, bay qua cửa sổ, qua khuôn
viên nhà trường, đắm ánh trăng, bay đến nhà chàng, nhẹ nhàng đậu bên cửa sổ
phòng chàng, qua lớp kính, nàng thấy chàng đang ngủ. Chàng đang ngủ yên, một
cánh tay để ra ngoài, tưởng như đợi chờ người con gái thân yêu đến gối lên đấy.
Nàng biết mình không thể làm người con gái gối lên cánh tay chàng, chỉ còn biết
lặng lẽ canh bên cửa sổ phòng chàng, không lời lẽ, không động tác, tậm chí
không cả nước mắt, cứ lặng lẽ ngắm nhìn chàng ngủ, cho đến khi ánh trăng trong
trẻo dần tan và ánh sáng ban mai dần xuất hiện…”.
Carol
nhớ lại mình cũng có nhiều đêm giống như Liễu Thanh, theo đôi cánh ảo tưởng bay
đến với Jason, đứng bên cửa sổ phòng anh, ngắm anh ngủ, tưởng như Sở Thiên viết
về mình. Cô không cầm nổi nước mắt, rút dây máy tính, ôm máy chạy sang phòng
đọc cá nhân.
Đó là
những phòng nhỏ chừng bốn thước vuông, dành cho những sinh viên cần yên tĩnh đọc
sách, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, đủ cho một người sử dụng. Carol vào
một phòng, đóng cửa, lại đọc tiếp truyện, cảm nhận tâm tình Liễu Thanh lúc bấy
giờ. Người thân yêu đã dọn đi, tình yêu cũng trở thành bong bóng. Nỗi đau khôn
cùng!
Cô cảm
thấy Sở Thiên đan