
g ở đâu đó lặng lẽ quan sát cô nên mới có thể viết ra tất cả
những gì thật chi tiết đến như vậy. Có thể chăng, Sở Thiên là thiên sứ bay trên
trời cao kia, trông thấy nỗi đau tình yêu của cô để rồi viết ra, khiến cô hiểu
rằng trên đời này có người hiểu được tâm tình mình như vậy đấy.
Carol
biết, có thể giải thích Sở Thiên viết ra những điều mà tác giả biết về một cô
gái nào đó, giống như bản thân cô, yêu say đắm một người mà biết rằng mình
không thể đến được, giống như Người con gái của biển cả ôm ấp một tình yêu
không thể thổ lộ, lặng lẽ, lặng lẽ yêu một người biết rằng sẽ đi lấy người
khác, biến cô ta thành bọt bong bóng không bao giờ phục sinh. Thật ra từ xưa
đến nay, cổ kim đông tay, có biết bao nhiêu người con gái si tình phải chịu đựng
đau khổ như thế này rồi.
Carol
vừa đọc truyện vừa chảy nước mắt, không chú ý Jason đến lúc nào, anh đứng ở
cửa, nhìn cô qua lớp kính. Một lúc sau anh gõ cửa, hé mở, đưa cho cô một tệp
khăn giấy.
Carol
rất ngượng, mời anh vào. Anh tỏ ra quan tâm, hỏi:
- Có
chuyện gì vậy?
Carol
lấy khăn giấy anh đưa lau nước mắt, cười tự trào:
- Không
sao, đọc truyện quá say mê.
- Đọc
sách đến nỗi phải khóc, lo buồn thay cổ nhân à? Truyện gì mà làm cô buồn đến
thế?
Carol
chỉ vào máy tính, nói:
-
Truyện Người này không có chuyện, nhưng anh đừng tin không có chuyện, thật ra
là có rất nhiều chuyện, nhất là đoạn viết về tình yêu, xem ra rất nhiều cư dân
mạng yêu nhân vật Tần Minh trong truyện, sự thật là yêu tác giả Sở Thiên, viết
về con người Tần Minh còn hơn cả Tần Minh.
Jason
nhìn Carol với vẻ đồng cảm, lo lắng nói:
- Cô
không nghe nói à, truyện là bịa như thật đó sao? Cô đọc truyện của người ta mà
buồn, vậy chuyện của mình thì thế nào?
- Chỉ
vì liên hệ đến bản thân mới buồn như vậy. - Carol nhìn Jason cảm thấy anh không
hiểu cô đang nói ai, nói như trách móc. - Đáng tiếc, nam nhân vật lại không
biết tình cảm của nữ nhân vật. Cánh con trai các anh thật ngốc nghếch, con gái
chảy nước mắt vì các anh, vậy mà các anh không hay biết gì.
- Ôi,
vơ đũa cả nắm. Trách làm gì những người như Tần Minh làm liên lụy đến cánh con
trai. Cô nói xem nào, cô định xử phạt Tần Minh thế nào anh sẽ giúp cô.
Carol
cười to, tỏ ra không bằng lòng:
- Vừa
rồi anh nói, truyện là bịa, Tần Minh là nhân vật trong truyện, anh làm sao trừng
phạt được? Anh lôi nhân vật từ trong truyện ra đánh một trận à? - Carol nghĩ,
có thể anh không đọc truyện này, nếu không anh sẽ không nghĩ đến xử phạt một
nhân vật tốt như Tần Minh. Carol hỏi. - Anh đã đọc truyện này chưa?
- Anh
đã qua cái tuổi đọc truyện tình rồi.
Carol
cười châm biếm:
- Có
thể con trai bọn anh không có tuổi đọc truyện tình, các anh chỉ đọc truyện võ
hiệp, chỉ quan tâm đến những gì xa tít tận cổ xưa, những gì gần ngay trước mắt
thì không xem, không thấy.
-
Chuyện xa tận chân trời chẳng liên quan gì đến bọn anh, chỉ quan tâm một chút,
ồn ào một lúc, nói chung cũng chẳng ảnh hưởng gì. Những chuyện ngay trước mắt,
nếu biết không làm được gì thì cũng chỉ nhìn mà không thấy. Hôm nay cô không
phải lên lớp à?
Carol
nhìn đồng hồ:
- Ôi
thôi, muộn giờ rồi. Cám ơn cái máy tính của anh, em lên lớp đây. Xin lỗi, phải
để anh tìm.
Giờ học
hôm ấy Carol vẫn nghĩ đến câu chuyện. Nửa phần đầu của Người này không có
chuyện sắp hết, Sở Thiên bảo viết xong phần đầu sẽ nghỉ hai tháng để đi “đốn củi”,
sau đấy sẽ viết tiếp phần hai. Nghe tin ấy Carol rất buồn, giống như nghe tin
Jason học kỳ sau không dạy tiếp nữa, cứ bàng hoàng ngẩn ngơ, không biết những
ngày không có Người này không có chuyện sẽ sống thế nào?
Cô gửi
cho tác giả Sở Thiên qua kênh Lời thì thầm, hỏi trong hai tháng đó có còn Lời
thì thầm nữa không. Tác giả bảo vẫn có thể, cô mới yên tâm. Vì ít nhất thông
qua Lời thì thầm cô biết tác giả đang ở đâu, không đến nỗi như diều đứt dây bay
mất hai tháng, không biết có còn bay trở lại nữa không.
Carol
nhớ, trên mạng cô được biết Sở Thiên chưa có vợ, sinh vào những năm bảy mươi,
vậy anh ta nhiều lắm cũng chỉ ba mươi lăm tuổi, trẻ hơn Jason. Cô cảm thấy con
người Sở Thiên tinh tế hơn Jason, vì rất hiểu tâm lý con gái, không cần phải
nhắc nhở cũng có thể biết tâm tư con gái, thuộc loại người có thần giao cách
cảm.
Về mặt
này Jason kém hơn, sự dịu dàng và quan tâm của anh chỉ thể hiện ở bề mặt, chỉ ở
nhu cầu trong cuộc sống thực tế, không phải ở nhu cầu tinh thần, tình cảm. Cần
giúp đỡ, anh sẵn sàng giúp đỡ, không có cảm nhận người khác lưu luyến và yêu
mếm, có thể anh không chú ý người được giúp đỡ là người có máu có thịt, có tình
cảm, có tính cách.
Carol
cảm thấy cần chú ý đến Sở Thiên, vì Sở Thiên không như Jason là người đã có vợ
có con, ít nhất yêu Sở Thiên không có cảm giác tội lỗi, hơn nữa Sở Thiên quan
tâm đến tâm hồn và tinh thần mọi người, rất có thể làm bạn tâm giao. Có điều
không biết Sở Thiên có đẹp trai không, trên mạng anh ta bảo mình “trông rất
thường”. Có người hỏi xin ảnh anh qua mạng, anh ta trả lời: “Tôi chi có mấy tấm
ảnh trông thường hơn cả thường, hãy cố gắng!”, khiến