
n Tâm Ngữ khẽ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Tại sao anh phải đối xử tốt với cô như vậy? Tốt đến mức anh không cách nào giữ vững lòng của mình , mặc kệ cảm tình rơi vào tay giặc.
Cậu —— cho tớ mượn ôm một chút.
Tống Kình mở hai tay ra: “Hoan nghênh sử dụng.”
Doãn Tâm Ngữ không khỏi phân trần mà ôm anh, khuôn mặt vùi vào giữa ngực anh, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cảm giác chính mình được anh toàn tâm toàn ý che chở, thương yêu, giờ khắc này, cô cảm giác mình thật hạnh phúc.
Thật sự, như vậy là đủ rồi, có lẽ, ở trong tình yêu quốc gia, không có đất cho cô dung thân, nhưng nơi hẻo lánh trong lòng của anh, vĩnh viễn có một chỗ giữ lại cho cô, cô không nên tham lam mà yêu cầu xa vời thêm nữa….
“Tâm Ngữ, cậu đang khóc sao?” Ấm áp ẩm ướt, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng, làm phỏng lòng của anh.
Nếu như, tương lai cậu gặp được cô gái cậu yêu, tuyệt đối không thể quên tớ a!
Ngón trỏ từng chữ khắc họa rõ trong lồng ngực của anh, đồng thời cũng khắc vào thâm tình khó kể ra của cô.
“Sẽ không đâu.” Anh khẽ ứng, nhẹ nhà vuốt lưng cô, mơ hồ mà viết xuống mấy chữ.
Cái gì?
Tâm Ngữ ngẩng đầu lên, ngón trỏ khẽ động.
“Không có.” Anh cười nhạt, kéo tay của cô, “Đi thôi, đậu hoa sắp hết rồi.”
Doãn Tâm Ngữ nhíu mày, yên lặng đi theo.
Anh yêu em ——
Vậy sao? Anh ghi chính là ba chữ kia sao?
Không có khả năng! Cô cười chính mình si tâm vọng tưởng, nhất định là cô vô cùng khát vọng, mới có ảo giác như vậy.
☆ ☆ ☆
Rất nhanh, lại đến nghỉ hè dài dằng dặc, nhưng cái này cũng không đại biểu Tống Kình sẽ thanh nhàn bao nhiêu, anh vội vàng bốn phía làm công, cơ hội cùng Doãn Tâm Ngữ một chỗ vẫn không có gia tăng bao nhiêu.
Vì vậy, núi không chuyển đường chuyển, đường không chuyển mà nói thì người chuyển a! Đem địa chỉ làm việc trong mùa hè này thông báo với Doãn Tâm Ngữ về sau, cô liền chọn thời gian nghỉ ngơi giữa trưa tới, một ngày trò chuyện vài câu, cô đã cảm thấy thật thỏa mãn.
Lúc Tống Kình bận rộn làm việc, Tâm Ngữ khéo hiểu lòng người sẽ đến Tống gia thăm bà Tống, tựa như đối với mẹ của mình, thật lòng quan tâm, khó trách bà Tống đối đãi cô như con dâu.
Ban ngày, Tống Kình phụ trách kiểm tra hàng hóa ra vào kho trong một cửa hàng lớn, từ mười hai giờ đến một giờ là lúc nghỉ giữa trưa, mà, mỗi ngày gần mười hai giờ, một bóng dáng thướt tha, luôn không có ngoài ý muốn xuất hiện, các nhân viên trong cửa hàng đã sớm tập mãi thành thói quen, nhàn rỗi không có việc gì còn có thể “ghen tị” hai người bọn họ vài câu.
“Hắc—— Tiểu Tống a! Người đưa cơm dài hạng của cậu tới!” Một người đàn ông trung niên hướng Tống Kình đang bận rộn hô lên, tựa hồ, đã không ai không biết cô.
Doãn Tâm Ngữ không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Kỳ quái chính là, Tống Kình lại không giải thích nửa câu , mặc kệ do bọn họ một đường hiểu lầm.
Có lẽ —— là sợ cô khó chịu nổi a!
Dù sao, không có một người bạn bình thường nào sẽ đối với anh quan tâm đầy đủ, làm được cơ hồ là trình độ bạn gái.
Cũng bởi vì trong lòng đối với anh không muốn xa rời, cô không khống chế được hành vi của mình, nếu anh làm sáng tỏ quan hệ thực sự của hai người, chỉ sợ cô sẽ trở thành đơn phương yêu mến, một bên tình nguyện các loại đùa cợt, mà anh không đành lòng thấy cô thừa nhận những thứ này a!
Đây là kết luận sau khi suy tư hồi lâu cô có được.
Bên kia, nghe được tiếng hò hét này, Tống Kình đặt công việc trong tay xuống, cười cười đi về hướng cô: “Thật xa đã ngửi được mùi thơm, khó trách đói bụng vô cùng.”
Lổ mũi của cậu thật thính nha! Hôm nay bác gái làm đùi gà kho, thật sự ngon miệng ba phần, ngay cả tớ đều thèm nhỏ nước dãi!
Tống Kình mắt lộ ra hung quang.”Ngay cả ngon miệng mấy phần cậu cũng biết, lúc đưa đồ ăn tới, có phải cậu đã ăn vụng hay không?”
Doãn Tâm Ngữ bị nét mặt của anh chọc cười.
“Ôi, có đủ hạnh phúc nha! Còn có người mỗi ngày đưa cơm tới!” Thình lình một tiếng trêu chọc truyền đến.
“Có lẽ! Ai kêu cậu muốn làm bàn chân La Hán!” Một người khác xen vào.
Bọn họ…
Doãn Tâm Ngữ bị trêu chọc làm gương mặt đỏ bừng.
“Đừng để ý đến bọn họ.” Tống Kình cười khẽ, kéo cô đến chỗ râm mát, “Cậu ở đây chờ, đợi kiểm tra những hàng hóa kia xong, tôi có thể nghỉ ngơi.”
Bác gái nói… Hai ngày nay cậu đều rất khuya mới về?
Cô một mặt so ra dấu, biểu tình không thể che hết lo lắng.
“Ừm.” Tống Kình đáp một tiếng.
Công việc rất bận rộn sao?
“Khá tốt…, tôi còn trẻ, thiếu ngủ mấy giờ không việc gì đâu.” Anh không sao cả.
Doãn Tâm Ngữ rút ra giấy lau, nhẹ lau mồ hôi trên trán hắn, Tống Kình rất tự nhiên mà tiếp nhận chăm sóc của cô, cúi người phối hợp.
Lưu ý đến đáy mắt anh hiện lên mỏi mệt, dài sợi râu mọc lúng phún trên gương mặt tuấn tú, cô cảm giác được trong lòng ẩn ẩn đau.
“Tâm Ngữ, cậu có chuyện muốn nói phải không?”
Doãn Tâm Ngữ gật đầu, rất nhanh lại tranh thủ thời gian lắc đầu.
Tống Kình cười ra tiếng: “Đến cùng có hay không có? Cậu như vậy tôi rất khó phân phân biệt a.”
Cô sợ hãi nhìn anh một cái, rốt cục quyết định gật đầu.
“Vậy thì nói đi, tôi cũng sẽ không ăn cậu.”
Tớ… Tớ đang nghĩ… Cậu như vậy quá cực k