
vực mở ra. Không ngờ bên trong lại là những viên ô mai chua ngon ngọt màu
vàng hườm được xếp thẳng thóm khiến người ta thèm chảy nước miếng. Cô mở to mắt
vì bất ngờ.
“Sao
lại thế này?”
“Đây
chẳng phải là món Tiểu Ái thích ăn nhất sao?”. Thang Tiểu Y la lớn, nhìn Mộc
Duệ Thần.
“Hai
người chỉ vừa mới gặp nhau ngày hôm qua mà tim gan phèo phổi của Tiểu Ái em
cũng biết cả rồi. Ngay cả món cô ấy thích em cũng biết”.
“Ha
ha!”. Mộc Duệ Thận bật cười. “Tôi đoán thôi”.
“Cũng
có gì lạ đâu”. Ngải Ái nói khẽ, ngẩng đầu nhìn thằng nhóc đang mỉm cười với
mình dưới ánh nắng mặt trời. “Cái này… hoàn toàn có thể đoán được mà”.
Con nhỏ
có thế mà cũng không biết. Đây là món các cô gái thích ăn.
Ô mai
là món mẹ làm rất ngo. Nhưng từ lúc mẹ mất tới giờ, để đủ tiền trả học phí và
chi tiêu hàng ngày, món này cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới vì quá xa xỉ.
“Cảm…
cảm ơn”.
Ngải Ái
đáp lại hơi lạ. Bởi vì đối diện với ánh mắt chăm chú của Mộc Duệ Thần, lòng cô
chợt dậy sóng. Nhớ lại nụ hôn “bất đắc dĩ” tối qua, mặt cô chợt đỏ lên, phải
lấy tay che hai má lại để tránh ánh mắt của Mộc Duệ Thần, cắm đầu ăn ô mai.
“Này
Mộc Duệ Thần, tỷ tỷ hỏi em chuyện này được chứ?. Thang Tiểu Y chẳng nhớ gì tới
sứ mệnh của mình, trịnh trọng hỏi. “Sao em lại bị thương và ngã trước cửa nhà
Tiểu Ái, rồi tại sao Tiểu Ái lại trở thành người giám hộ của em được?”.
Mộc Duệ
Thần cau mày trong thoáng chốc, sau đó ngẩng đầu lên bình thản trả lời ra vẻ vô
tội:
“Mấy
câu chị hỏi cũng chính là những điều mà tôi muốn biết. Tôi cũng không nhớ nữa”.
Cậu
quay sang nhìn Ngải Ái với vẻ mặt bi thương.
“Sau
khi tôi bị thương và mở mắt ra đã thấy chị ấy…”
Giọng
nói ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ đáng thương để người khác cảm thông.
Đôi mắt
đen ấy khó mà nhìn thấu được.
Ngải Ái
nhìn chằm chằm vào thằng nhóc, quan sát ánh mắt của cậu ta.
“Là do…
sao? Chị hỏi,em cũng không nói. Nếu em bị mất trí nhớ, sao bác sĩ lại không nói
với chị?”
Quay
nhìn Thang Tiểu Y muốn con nhỏ giúp cô làm rõ trắng đen, thế mà mặt con nhỏ lại
đằng đằng oán ghét và ghen tị.
Ánh mắt
của nó ám chỉ: Tại sao? Tại sao? Tại sao chuyện tốt như thế lại không xảy ra
với ta. Ngải Tiểu Ái, mi có được ‘tiểu mỹ nam’. Ta hận mi!”
“Em
đoán được sao? Ngay cả chuyện Ngải Ái đau bụng em cũng biết”.
Thang
Tiểu Y xúc một muỗng cơm, lại ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần hỏi:
“Tiểu
Ái cũng rất bất ngờ, chẳng có vẻ gì là nhỏ nói với em. Đừng nói là em cũng đoán
nha!”.
“Ừm!
Tối qua lúc ngủ cùng, thấy chị ấy vừa ôm bụng vừa cau mày, vậy nên tôi mới hỏi
bác sĩ thuốc đau dạ dày rồi vào trong túi xách của chị ấy”.
Mộc Duệ
Thần thản nhiên trả lời, sau đó tiếp tục gắp thức ăn.
Ngải Ái
thở dài, ngẩng đầu hỏi:
“Hoa ra
những hộp thuốc đau dạ dày là do em bỏ vào cho chị à?”
Cô ăn
uống không điều độ nên bị đau dạ dày, lại thường hay quên mua thuốc, tới lúc
đau hối hận không kịp.
Mộc Duệ
Thần chỉ gật đầu một cái.
Ngải Ái
ấp úng:
“Cảm…
cảm ơn em nhé!”.
Bên
ngoài cửa sổ, một trận gió mùa hạ thổi tung tấm rèm cửa màu trắng, đem theo làn
hơi mát lạnh vào trong phòng làm mái tóc xõa ngang lưng của Ngải Ái lượn lờ
trên gương mặt trắng nõn. Cảnh tượng đẹp đẽ như trong tranh vẽ.
Nghe
tiếng cảm ơn của Ngải Ái, Mộc Duệ Thần giương đôi mắt đen thẳm nhìn cô.
Cậu cứ
thế nhìn cô mãi khiến cô chẳng dám ngẩng đầu nhìn lại, chỉ biết cúi đầu tránh
ánh mắt của cậu.
Nó chỉ
là một thằng nhóc mười ba tuổi. Tại sao mình lại phải sợ cơ chứ.
Lòng
gào thét không thôi nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sắt bén
dường như có thể nhìn thấy tim gan của người khác. Thật không ngờ trên đời này
lại có một người như thế, chỉ khiến người khác sợ hãi mà thôi.
Ác quỷ
hay thiên sứ, chẳng thể nào biết được.
Mộc Duệ
Thần… Thằng nhóc khiến cô bị mê mẩn.
Dường
như có một ánh mắt hình viên đạn nhắm thẳng vào cô làm Ngải Ái nổi hết cả da
gà.
Quay
đầu nhìn, đúng là Thang Tiểu Y đang trừng mắt oán hận cô.
“Này bò
già, thằng nhóc lo lắng cho cậu đấy. Cậu liệu mà quý trọng heng”. Đây là lời mà
Thang Tiểu Y nói với cô sau khi ăn cơm xong và đang ra khỏi cổng bệnh viện để
đến trường. Cô nàng vỗ vai Ngải Ái kết luận. “Cậu tốt số thật đấy. Ngải Tiểu
Ái, chắc kiếp trước cậu là ni cô tu thân tích đức…. A a a! Cậu đã tu luyện mấy
đời rồi thế?”.
“Thang
Thang, tớ có thờ phật cũng muốn khẩn cầu cho cậu được bình thường trở lại. Tỉnh
lại đi. Cậu xem, phản ứng của cậu bây giờ thật đáng chán. Tớ có nghĩ cũng không
thể nghĩ ra được là cậu lại dám phản bội tớ”.
“Phản
bội đâu mà phản bội. Nếu cậu không thích thì cậu nhường cho tớ đi”.
“Tiểu
Ái, từ nay về sau tớ thường xuyên đến nhà cậu được chứ?”
“Này
Tiểu Ái, cậu nói thằng nhóc kia nên gọi tớ là dì hay chị đây?”
“Tiểu
Ái, hay để tớ làm mẹ nuôi của thằng nhóc cho?”
“Tiểu
Ái ơi, chân tay tớ luống cuống quá. Hơ hơ. Tớ lại đang mơ tưởng tới cực phẩm
trong mộng… Tớ phải làm sao bây giờ?”
Ngải Ái
thụt lùi mấy bước, cách xa Thang Tiểu Y ra.
“Bà
chị, bà chị có biết hiện giờ bà chị trông rất “high” không? Tôi có thể thỉnh
cầu