
, tuy nhiên,
cuối cùng người trả tiền cũng chính là Đỗ Thiên Trạch, nên biết rằng, so với Đỗ Thiên Trạch nàng Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn là một kẻ nghèo, cha cần tiền mà nàng lại không thể đi làm, cho nên nàng càng tiết kiệm hơn.
Đỗ Thiên Trạch gọi hai phần bữa sang giống nhau, Hạ Cảnh Điềm vốn chỉ cần
một cái bánh bao là được, nhưng Đỗ Thiên Trạch không cho, Hạ Cảnh Điềm
cũng chỉ có thể ăn cùng hắn mà thôi.
“Cô còn ở đó không?” Trên bàn cơm Đỗ Thiên Trạch ngẩng đầu hỏi một câu.
Hạ Cảnh Điềm vừa đưa thức ăn vào trong miệng thì dừng lại, ánh mắt hiện lên một vẻ bối rối, nói!”Ưm. . .”
Đỗ Thiên Trạch hếch lên môi, dùng một giọng điệu khinh thị nói, “Không
phải tôi nói cô, nhưng phòng ở thật sự quá kém, tôi lo lắng, trước khi
tìm được phòng khác tốt hơn, cứ ở chỗ tôi! Dù sao trống vẫn vậy, có
người ở sẽ còn có thể quét dọn.” Đỗ Thiên Trạch mặc dù nói như không đếm xỉa tới, nhưng sau khi nói xong, ánh mắt lại chú ý thần sắc Hạ Cảnh
Điềm, tối hôm qua người kia đã gây một áp lực vô hình cho hắn, nếu để
con mồi chạy thoát với hắn mà nói là một việc rất không thú vị.
Hạ Cảnh Điềm thần sắc chấn động, bàn tay run rẩy, đang gấp thức ăn thiếu
chút nữa rơi xuống, một giây sau, nàng dồn dập lắc đầu, khoát tay cự
tuyệt, “Không cần. . Không cần .. . Thực sự không cần, tôi sao có thể ở
nhà anh?”
Đỗ Thiên Trạch không chỉ có nghi hoặc nhìn nàng, cự
tuyệt dứt khoát được như vậy, cũng không giống như tính cách của nàng a! Hắn lông mày nhếch lên, cường điệu , “Này , tôi miễn phí cho cô ở, cô
mỗi ngày chỉ cần quét dọn là tốt rồi, lại không cần cô phục vụ những thứ khác, cô không ở sẽ hối hận a!”
Hạ Cảnh Điềm cố ý bỏ qua một bên lời đề nghị của hắn, cắn răng nói!”Muốn dọn vệ sinh, anh sao không tìm người thuê?”
“Cô thực sự không cần? Không quan tâm tôi có thể đưa cho người khác ở.” Đỗ
Thiên Trạch nghĩ mãi không thông, nàng đầu óc nước vào rồi? Như vậy ưu
đãi nàng cũng cự tuyệt? Thật sự là buồn cười, hắn cho phòng ở mà còn
muốn cầu người ở cũng không thành?
Hạ Cảnh Điềm gặp Đỗ Thiên Trạch sắc mặt chú ý không có rời đi, chỉ phải chân thành nói, “Thực sự không cần, cám ơn.”
Đỗ Thiên Trạch cũng không vui, hắn tức giận vỗ mạnh một cái cái bàn, hét
lớn!”Uy , rốt cuộc tôi có điểm gì không tốt để cho cô chán ghét như vậy? Vì cái gì người khác đều đơn giản có thể tới gần cô, còn tôi thì như
người xa lạ?”
Đỗ Thiên Trạch nói xong lập tức quay mặt ra ngoài
đường, Hạ Cảnh Điềm cũng giật mình ngây người, nàng không thể tưởng được Đỗ Thiên Trạch lại sẽ nói những lời này, nàng kinh ngạc nhíu mày, nhỏ
giọng!”Uy ? Anh nhỏ tiếng một chút.”
Đỗ Thiên Trạch thật sự là
quá tức giận, vì cái gì hắn trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng một cô gái lại khó như vậy? Nếu như đổi lại người khác, thì đã nịnh nọt hùa theo
hắn ! Một ánh mắt một ngón tay cho dù là ngôi sao cũng sẽ ngoan ngoãn
nhảy vào lòng hắn, còn cô gái này đầu óc rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Hạ Cảnh Điềm đối với Đỗ Thiên Trạch xác thực không có biện pháp, hắn như
vậy có tiền, tiền nhiều lại đẹp trai, hắn muốn thân với nàng làm nàng có áp lực, đôi khi chỉ muốn Hạ Cảnh Điềm vui chỉ là hắn xuất hiện không
đúng lúc, Hạ Cảnh Điềm đã bị hủy rồi, không cách nào đối với hắn sinh ra tình cảm ngoại trừ tình bạn hữu.
Nếu như Hạ Cảnh Điềm cùng bạn
đồng giới đi trên đường, khi thấy Đỗ Thiên Trạch lái xe qua, nhất định
sẽ khen một câu, rất đẹp trai, hơn nữa lại là xe cao cấp, nhất định
trong lòng sẽ nghĩ, nếu có thể làm bạn gái của hắn thì cỡ nào hạnh phúc, có thể Đỗ Thiên Trạch hết lần này tới lần khác muốn dính dáng đến nàng, nhưng đôi khi quá mức trực tiếp, cũng không cách nào làm cho người ta
sinh ra ý nghĩ gì a!
Bữa sáng, Đỗ Thiên Trạch ăn một bụng tức, mà Hạ Cảnh Điềm cũng không ăn nhiều, khi ra cửa tiệm Hạ Cảnh Điềm nhìn Đỗ Thiên Trạch nói, “Anh còn cần tôi đi cùng anh nữa không?”
“Như
thế nào? Phiền à?” Đỗ Thiên Trạch khẽ nói một tiếng, trong lòng không
khỏi căm tức không thôi, hắn rất tự tin, hơn nữa biết rõ sự hấp dẫn của
mình, vì cái gì cô gái đáng chết này nhất định phải đưa hắn cách xa ngàn dậm như vậy? Bất quá, nàng càng như vậy, hắn càng không cho nàng lùi
bước, được, nàng muốn cự tuyệt hắn, hắn sẽ khiến cho nàng cự tuyệt không được.
Trong một cửa
hang thời trang, Đỗ Thiên Trạch một tay đút túi quần, một tay cầm lấy
quần áo thưởng thức, ánh mắt dừng lại vài giây, liền ném cho người bán
hàng sau lưng, “Cái này gói lại.”
Đi một loạt chọn áo xong, trong tay người bán hàng đã ôm đầy mười mấy món, đi theo sau hắn vui mừng
nói, “Bộ y phục này là vừa từ Newyork nhập về, được lấy từ tơ trắng tự
nhiên làm thành , rất hiện đại, kiểu dáng đẹp, vừa lấy hàng về đã bán
được mười mấy cái.
“Cái này màu trắng thắt eo rất sang trọng và quý phái.”
Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn trợn tròn mắt, nhìn Đỗ Thiên Trạch một hồi chọn
lung tung, cuối cùng, quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy cười tà, mà sau lưng những người bán hàng càng luống cuống tay chân để
đóng gói, Hạ Cảnh Điềm không dám tin kéo hắn đến một bên, thấp giọng
nói.”Anh đang ở đây làm cái g