Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210192

Bình chọn: 9.5.00/10/1019 lượt.

ì?”

“Mua quần áo cho cô!” Đỗ Thiên Trạch không đếm xỉa tới nói, biểu lộ rất là đương nhiên.

Hạ Cảnh Điềm giật mình ngạc nhiên trong chốc lát, hung hăng trừng mắt hắn một cái, giận nói!”Anh điên rồi, tôi là cái gì mà muốn anh mua quần áo

a!”

Đỗ Thiên Trạch ngón tay bá đạo chặn lại, khẩu khí cuồng vọng

nói!”Cô, hôm nay là thuộc về của tôi, tôi muốn mua cho cô cái gì, cô

phải nhận lấy cái đó, đừng dài dòng như vậy.”

“Những quần áo này

tôi không cần, anh giữ lại chính mình mặc .” Hạ Cảnh Điềm tức giận nói,

quay đầu lại chuẩn bị rời đi, người này đang nghĩ nàng là cái gì? Hắn

đây là đang bố thí sao? Mà nàng dựa vào cái gì để nhận lễ vật của hắn?

Đỗ Thiên Trạch một tay bắt nàng trở về, kéo đến trước người mình, cao cao

tại thượng nhìn nàng, giọng điệu cảnh cáo nói!”Uy ,cô sao lại không giữ

lời như vậy? Cô không phải nói sẽ theo tôi một ngày đấy sao?”

“Anh điên rồi, tôi còn muốn đi theo điên khùng theo sao?” Hạ Cảnh Điềm tức

giận trả lại hắn một câu, hắn chỉ không biết, hắn làm vậy là một loại vũ nhục người khác.

“Tôi chỉ là tặng cô mấy bộ quần áo mà thôi, làm sao lại điên rồi? Bên cạnh Đỗ Thiên Trạch tôi không có phụ nữ nào

giống cô như vậy”, Đỗ Thiên Trạch cũng cực kỳ tức giận, biệt thự ở miễn

phí không ở, quần áo không cần, điều này làm cho hắn cảm thấy mình rất

vô dụng ! Hơn nữa đả kích nghiêm trọng tự tôn của hắn.

Những lời

này chỉ kém không có làm cho Hạ Cảnh Điềm giơ chân đầu hàng, ở trước mặt hắn, nàng chính là người nghèo hèn bình thường, nàng thừa nhận. Nhưng

mọi người đều có tự tôn, nàng ngửa đầu nhìn hắn lạnh lung nói!”Đã cảm

thấy tôi không xứng làm cho anh mất thể diện, thì đi tìm cô gái nào xứng với anh!” Nói xong, thân hình nhỏ nhắn cơ hồ là lao ra cửa tiệm, xuất

hiện ở cửa trong nháy mắt đó, đáy lòng chỉ có một câu, quá đáng, hắn

chẳng lẽ tưởng mọi người đều có tiền như hắn sao?

Hạ Cảnh Điềm

những lời này thực sự làm Đỗ Thiên Trạch sững sờ đứng tại chỗ, hắn khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, biểu lộ run rẩy, ngực khó chịu bực bội làm cho

hắn quả thực muốn nổi giận, cô gái này thật sự là vô sỉ. . . . . . Nếu

như không phải vì lo lắng phong độ, hắn thật muốn gào thét đi ra, từ nhỏ đến lớn không gặp phải chuyện này, hắn thực nên hoài nghi đầu óc nàng

có phải là có vấn đề, càng cảm thấy Hạ Cảnh Điềm như vậy đã đả kích

nghiêm trọng đến tôn nghiêm của hắn.

“Đáng chết. . . . . .” Sau nửa ngày, Đỗ Thiên Trạch mới thở ra một hơi nguyền rủa lên tiếng, bóng dáng cao dài sải bước rời đi .

Mà sau lưng, những nhân viên đang bề bộn gói hàng, vội vàng cầm quần áo đi ra, truy hô một câu, “Này, vị tiên sinh này, quần áo của anh, anh còn

chưa có trả tiền . . . . . .”

Đỗ Thiên Trạch biểu lộ có chút chật vật chạy ra ngoài, đuổi theo nhìn đám người đang qua lại, Hạ Cảnh Điềm đã biến mất không còn thấy bóng lưng, Đỗ Thiên Trạch bực bội thổi bay

bên trán một đám tóc đen, chỉ phải lấy điện thoại cầm tay ra bấm tên Hạ

Cảnh Điềm gọi. . . . . .

Hạ Cảnh Điềm đang đi nhanh trên đường,

bởi vì tức giận, nàng hiện tại duy nhất nghĩ gì chính là cách xa người

đàn ông này xa một chút, càng xa một chút, tốt nhất không cần phải nhìn

thấy hắn, tự đại tự cho là đúng, hoàn toàn không để ý người khác cảm

nhận thế nào, tên đáng giận, đang đi lại nghe điện thoại vang lên, nàng

dừng bước lại, lấy điện thoại di động ra xem xét, không ngoài sở

liệu là Đỗ Thiên Trạch, nàng có chút hung dữ ấn nút trả lời, không kiên nhẫn nói!”Làm gì vậy, tôi đã cút đi được đủ xa rồi, anh yên tâm đi!”

Nghe những lời này, Đỗ Thiên Trạch vừa tức vừa buồn cười, nhưng là, tức giận vẫn y nguyên đầy trong ngực, hắn cường ngạnh nói!”Uy ! Cô ở đâu? Nhanh

lên trở lại cho tôi.”

“Anh đang bảo tôi trở về sao! thật mất mặt.” Hạ Cảnh Điềm bĩu bĩu môi, không để ý tới.

Hạ Cảnh Điềm một câu nói làm Đỗ Thiên Trạch lửa giận lại xông lên, bất

quá, dù lửa giận công tâm, lại cố gắng đè nén, thay đổi một khẩu khí tốt hơn, “Tốt lắm tốt lắm, coi như lời tôi mới nói là quá lời, cô nhanh lên tới, tôi chờ cô.” Sợ Hạ Cảnh Điềm sẽ nói ra lời cười nhạo…, điện thoại

đã ngắt máy, cầm điện thoại trong lòng cũng rủa thầm, cô cũng đừng có

thích tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cô.

Nhìn qua điện thoại, Hạ Cảnh Điềm khóe môi cong lên một vòng cười đẹp mắt ,

nếu thật như vậy thì thật lạ! Người này cũng chủ động thừa nhận sai lầm, mặc dù không có xin lỗi, nhưng cuối cùng làm cho nàng cũng dễ chịu chút ít, nàng cũng mắc nợ và gây thù với hắn rất nhiều chuyện, nếu quả thật

như vậy, nàng xác thực rất xin lỗi hắn, được rồi! sẽ tha thứ hắn lần thứ nhất.

Trong đám người, Đỗ Thiên Trạch thấy bóng dáng Hạ Cảnh

Điềm xinh đẹp xuất hiện, nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mặt, còn có nụ cười

dí dỏm đáng yêu, làm cho nàng trong đám người hối hả, tươi mát như một

đóa hoa bách hợp thầm tỏa hương, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy thật mất mặt,

uất ức cực kỳ, cô gái đáng chết này không nên dùng ánh mắt tìm tòi

nghiên cứu nhìn?

Hạ Cảnh Điềm đứng ở trước mặt hắn, nhìn thẳng

vào mắt hắn đang trốn tránh, mở miệng cười nói!”Chúng ta kế tiếp đi nơi

nào?” Biết rõ hắ


Pair of Vintage Old School Fru