Pair of Vintage Old School Fru
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329053

Bình chọn: 10.00/10/905 lượt.

nào? Trời sinh thiếu đạo đức một chút.

“Như thế nào? Có hứng thú hay không gả cho kẻ có tiền? Tuy cô bình thường

một chút, nhưng là không phải không được, tôi miễn cưỡng có thể đem cô

giới thiệu cho những công tử hạng trung chắc là được.”

“Kẻ có

tiền có cái gì tốt? Anh nói xem?” Hạ Cảnh Điềm hỏi lại , đã ở lòng tự

hỏi, ít nhất nàng nhận thức những này kẻ có tiền cũng không giống người bình thường, không phải quá lạnh thì chính là quá phong lưu, không phải quá phong lưu thì chính là dùng đùa bỡn làm niềm vui, nếu như là như

vậy, nàng tình nguyện gả cho một người bình thường, bình bình đạm đạm

qua một đời.

Bị Hạ Cảnh Điềm hỏi ngược lại, Đỗ Thiên Trạch cũng

không trả lời được, kẻ có tiền có cái gì tốt? Hắn nghĩ nghĩ, nhìn ra bên ngoài nói, “Kẻ có tiền có thể phục vụ xã hội.”

Đỗ Thiên Trạch

nói những lời này lại làm Hạ Cảnh Điềm chết cười, nàng rất muốn nói, các anh mỗi ngày sống phóng túng, hưởng thụ cuộc sống chính là phục vụ xã

hội à?

Đang đấu khẩu, Hạ Cảnh Điềm mới chú ý tới xe của hắn đi về hướng một đoạn đường cao tốc khác, không khỏi trừng lớn mắt vội kêu

lên, “Này , anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Ăn cơm a!” Đỗ Thiên Trạch như ngây thơ nói.

“Muốn đi đâu ăn?” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu càng nóng nảy, Kỷ Vĩ Thần tối nay muốn nàng trở lại biệt thự, nàng không thể về muộn.

“Đi thì sẽ biết, cô thật đang lo lắng tôi sẽ đem cô bán sao?” Đỗ Thiên

Trạch không thích Hạ Cảnh Điềm ánh mắt gấp gáp như vậy, nàng như vậy vội vã là muốn trở lại bên người Kỷ Vĩ Thần đi? Hừ! Hắn sẽ không làm cho

nàng như ý.

“Nhưng. . . . . . Tôi. . . . . . ?” Hạ Cảnh Điềm đang nghĩ ngợi giải thích, nhưng là lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về,

nàng phản bác, đúng vậy! Vì cái gì Kỷ Vĩ Thần muốn nàng trở về thì nàng

phải trở về? Hơn nữa, nàng cùng bạn bình thường ăn cơm có cái gì không

thể? Về trễ một chút lại có thể như thế nào? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm thở ra một hơi, quay xuống cửa sổ xe cho gió đêm ngoài cửa mát nhẹ

thổi vào, thổi bay trong lòng bực bội.

Đỗ Thiên Trạch thấy nàng nói đến một nửa liền ngừng lại, liền có chút hiếu kỳ hỏi tới, “Như thế nào? Sợ có người giận cô?”

“Anh lo lái xe cho tốt đi.” Hạ Cảnh Điềm tức giận ném ra một câu, nàng lại

nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch cũng không hỏi qua ý kiến của nàng, chạy đến nơi xa như vậy, hôm nay bọn họ đã đi qua một đoạn đường nối hai bờ sông,

bên kia là một thành phố phồn hoa khác, cách thành phố của bọn họ ít

nhất phải hơn bốn mươi phút lộ trình.

Đỗ Thiên Trạch không thú vị mân mân môi mỏng, yên tĩnh lái xe, cảm giác xe có chút yên ắng, hắn

đơn giản mở lên một điệu nhạc, Đỗ Thiên Trạch không khỏi đi theo biến

tấu nhạc , tốc độ xe nhanh hơn kinh người, trong cao tốc yên tĩnh chỉ có gió đêm làm bạn.

Cái này làm Hạ Cảnh Điềm sợ hãi, Đỗ Thiên Trạch sững sờ nói, “Làm sao vậy?”

Hạ Cảnh Điềm kêu lên, “Anh muốn chết nhưng tôi còn chưa muốn chết !”

“Cô phải tin tưởng kỹ thuật lái xe của tôi.” Đỗ Thiên Trạch tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là giảm bớt tốc độ, hắn đột nhiên cảm giác, như

vậy cũng tốt, ít nhất có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cùng

nàng.

Đột nhiên, điện thoại của Đỗ Thiên Trạch vang lên, hắn có

chút bực bội cầm lên nhìn, dĩ nhiên là Lâm Tiểu Dạ , mấp máy môi, hắn

nhấn nút khóa âm không tiếp, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua cử động của hắn, kỳ

quái nói, “Như thế nào không tiếp điện thoại?”

“Cô gái đáng

ghét.” Đỗ Thiên Trạch khinh thường hừ lạnh, lần trước Lâm Tiểu dạ quấn

hắn cả đêm, đều nhanh đem hắn bức điên rồi, một khi phụ nữ theo đuổi,

quả thực có thể nói là điên cuồng, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào,

không phải cố ý té ngã cũng là chủ động ngã vào, lần trước, hắn chỉ kém

không có vung tay rời đi.

Hạ Cảnh Điềm châm chọc, lên tiếng nói, “Phụ nữ ở trong mắt anh thật sự như vậy không đáng tiền?”

“Phải xem là dạng người nào, nói thí dụ như cô, thì sẽ ở đây nói lý.” Đỗ

Thiên Trạch nói, ánh mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm liếc, chỉ thấy gió đêm từ từ

thổi vào làm bay làn tóc nàng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn được đèn đường chiếu rọi, xinh xắn lúc ẩn lúc hiện, cặp mắt kia sáng lóng lánh khi thì nháy lên, thần bí vũ mị phong tình.

“Tôi đây có giống một trong những đồ chơi đó? Một món đồ chơi đùa bỡn?” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được trào phúng.

“Vì cái gì cô vẫn muốn làm tổn thương lòng tôi ? Đối với cô, tôi chưa từng

có yêu cầu gì quá phận.” Đỗ Thiên Trạch thương tâm lên tiếng, nhưng là,

giọng điệu cũng đủ giả dối.

“Thôi đi, ai không biết anh đang suy

nghĩ cái quỷ gì.” Hạ Cảnh Điềm ngoài miệng nói, trên mặt lại cười như

hoa, mặc dù biết Đỗ Thiên Trạch không phải loại người kia, nhưng chính

là thích cùng hắn cãi nhau như vậy.

Đang nói, bọn họ đã vào trung tâm khu phố, Đỗ Thiên Trạch hiển nhiên rất quen thuộc, trong thành phố

vòng vo vài vòng sau liền đi tìm nhà hàng hắn nói, bên trong hải sản

rất nổi tiếng, Đỗ Thiên Trạch chọn vài món đặc sắc, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cảm giác thời gian cũng trôi qua rất vui vẻ, ngày hôm qua

có gì không vui cũng bởi vì bữa cơm này mà phai nhạt.

Hạ Cảnh

Điềm ngược lại có chút ăn không nổi, tuy tron