
chỗ, đương nhiên muốn theo ý thích của tôi, không phải sao?” Đỗ Thiên Trạch tà khí cười, vô lý nói.
Biết rõ Đỗ Thiên Trạch cao ngạo tính nết, Hạ Cảnh Điềm cố ý thoái thác nói:
“Tôi không phải loại phụ nữ chiều theo đàn ông các anh, hay là đưa cho
cô gái khác!” “Này , lần đầu tiên tặng quà cho cô, cô không thể cho chút mặt mũi, tôn trọng tôi một chút à?” Đỗ Thiên Trạch sợ đến chính là Hạ
Cảnh Điềm cự tuyệt, phải biết rằng, tặng quà mà bị cự tuyệt với hắn mà
nói thật là thật mất mặt.
Hạ Cảnh Điềm trong lòng cũng không phải không rõ ràng lắm tâm ý Đỗ Thiên Trạch, chỉ là loại tâm ý này cũng
không phải nàng muốn, hơn nữa vô cùng rõ ràng mình bây giờ không có thời gian, cũng không có tinh lực đi tiếp nhận một người tỏ tình. Huống chi, nàng còn không rõ tâm tư Đỗ Thiên Trạch, hắn đối với mình là thật hay
đùa bỡn hay do hiếu thắng? Hạ Cảnh Đềm không có chính thức hiểu được mục đích của hắn, nghĩ hết nàng cười cười: “Nếu như anh cố tình muốn đưa
lễ, ý tứ biểu đạt tôi nhận, về phần chai nước hoa này, tôi thật sự không thể nhận, anh biết tôi không quá yêu thích nước hoa , nếu quả thật muốn tặng, vậy một con búp bê, tôi sẽ thích.”
Đỗ Thiên Trạch híp mắt, hắn làm sao có thể nghe không ra ý Hạ Cảnh Điềm. Nhưng là, nàng nói
nước hoa tỉ mỉ chọn lựa lại không bằng một con búp bê, điều này làm cho
hắn không vui : “Cô biết thưởng thức của tôi không cho phép chọn một vật không có giá trị.”
Hạ Cảnh Điềm thấy không thể từ chối được, chỉ phải mấp máy môi, cười nói: “Được rồi, tôi nhận, nhưng là có qua có
lại, cái này ly cà phê tôi mời.”
Thấy Hạ Cảnh Điềm nhận lấy, Đỗ
Thiên Trạch trên mặt mới như có một tia ánh mặt trời, lập tức lên tiếng
nói: “Nếu như như vậy có thể làm cho cô an tâm, tùy cô.”
Hạ Cảnh
Điềm thấy bị hắn nhìn ra tâm tư, lộ ra một vòng kiều mỵ cười, Đỗ Thiên
Trạch người này, nói hắn bất cần đời, kỳ thật tâm tư của hắn so với ai
cũng lợi hại. Khi hai người đối mặt mà cười vui vẻ, bọn họ không có chú ý tới, ngoài cửa sổ một cỗ xe màu đen lẳng lặng dừng, trong xe Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình, trong ánh mắt bốc lên cảm giác
không vui ngay cả chính hắn cũng không biết.
Trời biết, hắn vừa
mới cố ý đi vào phòng làm việc của Hạ Cảnh Điềm, hơn nữa cố ý tại cửa ra vào Kỷ thị dừng chờ, nhưng không ngờ nhìn thấy dĩ nhiên là hình ảnh hai người trước mắt ngọt ngào nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ xe Kỷ Vĩ Thần đã sớm biến mất, trong cửa sổ Hạ Cảnh Điềm cũng
bởi vì vội vàng phải đi làm mà không được ở lại thêm, Đỗ Thiên Trạch
cùng nàng đi ra khỏi quán, thẳng đến khi đưa nàng đến cửa phòng làm
việc. Đỗ Thiên Trạch xuất hiện giống như ánh nắng chói chang nhất lúc
giữa trưa, làm cho người ta mở mắt không được, hắn ngẫu nhiên tà mị gợi
cảm, từ trong ra ngoài biểu hiện bất cần, luôn làm cho không người nào
có thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
Hạ Cảnh Điềm đứng trước
nhiều ánh mắt kinh ngạc nhanh nhanh đi vào Kỷ thị, sau lưng Đỗ Thiên
Trạch trước sự chú ý của phái nữ hắn đi đến chiếc xe thể thao chói mắt
của mình, một bộ mắt kính che đi chung quanh mọi người ánh mắt kinh
ngạc.
Mười ngày thời gian đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói hoàn toàn
là dày vò, mà ngay cả nằm mơ đều thường xuyên là cuộc sống nàng được
khôi phục tự. Thời gian chính là kỳ quái như vậy, ai càng muốn nó tới nó càng dài dằng dặc, nếu ai không để ý đến nó, nó chớp mắt sẽ qua mà
không hay. Hôm nay mỗi ngày kỳ vọng đều là chuyện này, nếu quả thật được giải phóng, chuyện nàng muốn làm nhất chính là đi ra ngoài du lịch một
thời gian, hoặc ít nhất là đi công viên nào đó dạo một chút cũng được.
Hạ Cảnh Điềm cho rằng thời gian đã gần đến sẽ làm yêu cầu của Kỷ Vĩ Thần
đối với nàng càng nghiêm khắc, ai ngờ mỗi ngày buổi tối không đến nửa
đêm đều rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn. Bởi vì Hạ Cảnh Điềm ngủ
sớm, nàng cũng hoài nghi hắn có hay không trở lại biệt thự, nhưng mỗi
sáng sớm, nàng tổng có thể trông thấy bên cạnh sô pha, trong gạt tàn có
mấy đầu thuốc, giống như chỉ có những chứng cớ này mới có thể chứng minh hắn đã trở lại. Cho dù trong công ty bóng dáng của hắn luôn khó tìm
thấy. Chỉ có lần kia, nàng ôm tư liệu đi ngang qua phòng họp thì mới
ngẫu nhiên nhìn sang, ngồi ở trong phòng họp bóng dáng lạnh nhạt đó, hắn biểu lộ thật là nghiêm túc, ánh mắt lộ ra uy nghiêm làm cho người khác
kính sợ.
Hạ Cảnh Điềm rất buồn bực, cũng cảm thấy kỳ quái, bất
quá nàng trong lòng cầu xin, không thấy hắn cũng tốt, dù sao sắp giải
thoát rồi, làm cho hai ngày còn lại trôi qua càng yên tĩnh a! Ha ha, có
khi nàng không khỏi vụng trộm vui mừng, trong may mắn đồng thời lại có
chút ít thất lạc, dù sao cùng hắn ở chung cũng một đoạn thời gian, tuy
không tính là bạn bè, nhưng ít nhất không tính là người xa lạ đi! Ngẫu
nhiên nàng vẫn có chút lo lắng suy nghĩ, hắn mỗi ngày không trở lại là
vì nguyên nhân gì? Cái này không liên quan đến nàng, nàng rất rõ ràng,
nàng thức thời nên tuân thủ ước định đến ngày cuối cùng.
Đêm nay, tan việc, Hạ Cảnh Điềm sớm trở về biệt thự, dù sao cũng không còn chỗ
đi, Kỷ Vĩ Thần lại không trở lại, như v