
nh Điềm cố gắng đẩy một cái mỉm cười khó coi, “Kỷ tổng, tôi đi trước.” Cũng đang lúc xoay người đi xong, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn mọi vui vẻ đều không có, thay vào đó là mặt
không biểu tình.
Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần nheo lại con mắt,
nhìn qua bóng dáng nhỏ nhắn rời đi, đại sảnh trống rỗng làm cho hắn chau nhanh lông mày. Cô gái này xuất hiện đột ngột cũng rời đi dứt khoát,
tại đây thời gian ở chung, hắn đối với nàng ảnh hưởng không nhiều lắm,
nhưng trong trí nhớ lại tự dưng có nhiều hơn một khuôn mặt tươi cười
tinh khiết, trong mơ hồ đã rung chuyển lòng không gợn sóng của hắn, hắn
buổi sáng hôm nay cố ý chờ ở đại sảnh, là hy vọng cô gái này sớm một
chút rời đi, nhưng là khi thấy nàng cầm vali đi ra khỏi đại sảnh kia một chớp mắt, tâm vì cái gì lại có một loại cảm giác ngơ ngẩn mất mác? Tựa
như thiếu đi một cái gì.
Bực bội đứng người lên, không chú ý tới cảm giác đang sinh sôi trong lòng, hắn đi ra đại sảnh.
Hạ Cảnh Điềm xuất hiện ở cửa chính trong nháy mắt, bị đè nén trong lòng
dường như bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng rốt cuộc không
cần trở lại cái chỗ này. Ở tại nơi này đã cho nàng nhiều chuyện không
vui vẻ, chỉ có lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, nàng dám
thề nàng không có một ngày thư thái qua, sống quả thực không giống chính mình.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm đang cảm khái, một cỗ xe
màu đen vọt ra, Hạ Cảnh Điềm chú ý ánh mắt vô tình nhìn đến ở vị trí lái – Kỷ Vĩ Thần, trong lòng có một cảm giác nói không rõ tên, lạ lẫm làm
cho Hạ Cảnh Điềm không dám thừa nhận. Loại cảm giác này rất nhanh bị
nàng vẫy vẫy đầu bỏ qua, nàng nhìn thời gian, hiện tại quan trọng nhất
chính là nhanh lên tìm được phòng ở, hảo an bài chính mình cuộc sống
sau này.
Đi ở trên đường phố, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên có
cảm giác rất cô đơn, trước kia bởi vì ở trong biệt thự Kỷ Vĩ Thần, nàng
chưa từng có nghĩ tới sẽ không có chỗ để đi. Hôm nay, trong thành phố lạ lẫm, không khỏi có chút cảm giác thê lương, mỗi khi lúc này người ta
đều nhớ tới tại bạn bè, Hạ Cảnh Điềm cũng không ngoại lệ. Nàng lúc ban
đầu là nghĩ tới A Nhã cùng Tiểu Ngữ, nhưng bây giờ là thứ tư, họ sớm đã
vào công ty đi làm, nàng nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, đang nghĩ nàng lại
không muốn phiền toái hắn, cuối cùng dứt khoát không gọi hắn, trước tiên gọi điện thoại hướng Ngô Kiệt xin nửa ngày nghỉ, sau đó bắt cái taxi,
bắt đầu tìm kiếm lấy phòng ở.
Bởi vì lần trước đi qua
chỗ ở của A Nhã, Hạ Cảnh Điềm biết ở đó tiền thuê không phải rất mắc,
hơn nữa loại phòng nhỏ thích hợp các công nhân viên như nàng ở được.
Cuối cùng chọn tới chọn lui, Hạ Cảnh Điềm chọn trúng một gian ở cách
vách A Nhã, sáu mươi mét vuông, nhưng đối Hạ Cảnh Điềm mà nói, cái này
đã xem như tốt nhất rồi, cách chỗ làm không phải rất xa, lại không quá
vắng vẻ, hơn nữa còn có A Nhã làm hàng xóm.
Thu thập
trong chốc lát đã đến giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian chạy
đi công ty. Đi ở cao ốc Kỷ thị, Hạ Cảnh Điềm đã hoàn toàn thay đổi một
tâm tính khác, có loại cảm giác được phóng thích, không cần phải lo lắng người khác sẽ biết thân phận của nàng, không cần phải lo lắng ở cửa
thang máy gặp được Kỷ Vĩ Thần mà có vẻ xấu hổ khẩn trương, loại cảm giác này thật tốt.
Trở lại văn phòng, phát hiện Ngô Kiệt
không ở đó, chắc là đi họp chưa có trở về, Hạ Cảnh Điềm vừa đi vào đến
liền tiếp một cuộc điện thoại, bắt đầu vùi đầu vào công tác.
Tại cao ốc Kỷ thị tầng hai mươi ba tầng, trong phòng họp Kỷ Vĩ Thần trước
sau như một lý trí nghe các quyết sách của các hạng mục, cẩn thận nghe
báo cáo, ánh mắt tinh tường sáng quắc, lóe ra trí tuệ, trước công việc
hắn tỉnh táo đến đáng sợ, mỗi lần họp báo cáo đều là cẩn thận.
Họp tan, trong phòng họp yên tĩnh Kỷ Vĩ Thần ngồi yên lặng, trong tay cầm
điếu thuốc, nheo lại con mắt ẩn ẩn có chút tơ máu, như là ngủ không đủ
giấc, môi mỏng khẻ nhếch, kiên nghị mà hữu lực, tối hôm qua hắn thật sự
ngủ không ngon.
Đã xong một ngày khẩn trương, Hạ Cảnh
Điềm trở lại phòng nhỏ của chính mình, A Nhã cùng Tiểu Ngữ cũng tới, mua ba phần ăn, ba cô gái vừa trò chuyện vừa ăn, không biết bao nhiêu vui
vẻ. Lúc này Hạ Cảnh Điềm mới cảm giác mình tận lực hòa nhập cùng hai
người bạn, có thể không e ngại gì nữa, thoải mái cười to, nói chuyện về
trang phục, đồ trang điểm cùng du lịch.
Đêm đã khuya,
mệt mỏi, tiễn Tiểu Ngữ cùng A Nhã xong, Hạ Cảnh Điềm sớm tắm một cái rồi vào nằm trên giường nhắm mắt lại. Nguyên lai tưởng rằng chính mình sẽ
rất nhanh buồn ngủ, lại phát hiện nằm trên giường lạ lẫm một chút buồn
ngủ đều không có, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì đều ngổn ngang,
không định. Nàng bắt đầu nhớ lại mọi chuyện cùng Kỷ Vĩ Thần đã từng phát sinh, theo lần đầu tiên gặp mặt đến tối hôm qua, đối với Hạ Cảnh Điềm
nó giống như là một giấc mộng, nếu như đổi lại nửa năm trước nàng nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ có một kinh nghiệm như vậy, nhưng là vì bệnh
của cha, nàng không có hối hận qua, cũng chưa từng có ý niệm hối hận
trong đầu.
Gần 12h đêm, Hạ Cảnh Điềm trong mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Trong ánh đèn vàng, che