
i đi! Có cái gì ủy khuất cũng đừng giấu ở trong lòng.”
“Đúng đó! Mẹ con nói đúng, nói ra, chúng ta cùng nhau đối mặt!” Hạ cha cũng
lên tiếng nói, nhưng là, sống hơn nửa đời người bọn họ lại ẩn ẩn cảm
giác con gái muốn nói, chuyện đó không phải là chuyện tốt gì.
Hạ Cảnh Điềm nhìn cha mẹ như vậy yêu thương, , nhất thời xúc động, nói ra lên tiếng, “Con. . . . . . con mang thai.”
Hai lão nhân gia như thế nào cũng không ngờ được dĩ nhiên là như vậy, cứ
như sấm sét giữa trời quang, hai người đều chấn kinh, cũng không dám tin nhìn Hạ Cảnh Điềm đang trầm mặc, nhất thời nói không nên lời.
“Con nói cái gì? Lập lại lần nữa?” Hạ mẹ kích động bắt lấy vai Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu kịch liệt nói, biểu lộ càng lo lắng bất an.
“Mẹ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm nước mắt đi theo dâng lên, nhỏ giọng xin lỗi.
Hạ mẹ cũng đi theo nghẹn ngào, muốn nói cái gì, lại nhất thời ách tiếng,
chỉ là khàn khàn mắng một tiếng, “Con, đứa ngốc này. . . . . .”
Mà ở một bên, Hạ cha lại có vẻ trầm ổn nhiều hơn, ông lẳng lặng ngồi ở một bên, cũng lẳng lặng lên tiếng, “Cha của nó là ai? Làm cái gì?”
Hạ mẹ bởi vì lời nói của Hạ cha mà tỉnh táo lại, dồn dập ép hỏi: “Đúng
rồi! Cha của nó là ai? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con giải thích
cho mẹ xem.” Mọi cảm giác sợ hãi lo lắng đối với họ cũng đã tiếp nhận
rồi, bọn họ thầm nghĩ phải biết cha của cháu mình là ai, họ làm cha mẹ,
có cái gì không thể không biết? Bây giờ không phải là có rất nhiều người chưa kết hôn mà có con sao? Tuy bọn họ không tán thành, nhưng đã lỡ
phát sinh ở trong nhà mình thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hạ Cảnh Điềm chớp chớp hai mắt đẫm lệ, quay đầu ra, lên tiếng nói, “Anh ta . . . . .anh ta. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm liên tiếp nói hai từ, nhưng không
nói thêm được.
Hạ cha lên tiếng trấn an nói, “Đừng nóng vội, từ từ nói!”
Hạ mẹ nhạy cảm hơn, tóm lại, bà hiện tại muốn biết nguyên nhân chuyện này, nhưng trông thấy Hạ Cảnh Điềm ấp a ấp úng, trong đầu không khỏi dâng
lên một cảm giác bất an, bà có chút khó nói, “Chẳng lẽ? Chẳng lẽ cha nó
là người đã có vợ?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, nàng là thực sự không
dám nói, muốn nàng nói, cha của con nàng là thủ trưởng của nàng sao? Dựa theo tính cách cha mẹ nhất định sẽ cùng hắn đi lý luận , Hạ Cảnh Điềm
lo lắng nhất là điểm này, nàng có thể tâm hòa khí cùng tiếp nhận, nhưng
cha mẹ lại nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ nàng, nhưung nàng càng không muốn trông thấy cha mẹ vì mình mà làm gì, nàng thầm nghĩ lẳng lặng đem đứa
nhỏ sinh ra, sau đó rồi mới tính cái khác.
“Con mau nói đi! Người đàn ông kia là ai?” Hạ mẹ nóng nảy, giọng điệu cũng không thoát khỏi
kịch liệt, bà sống hơn nửa đời người, đối với chuyện này thật đúng là có chút không cách nào thừa nhận.
“Mẹ, sau này con sẽ nói cho mẹ
biết!” Hạ Cảnh Điềm đứng dậy trở về phòng, cơ hồ là đi như chạy trốn,
vào trong phòng, nàng thuận tay khóa cửa lại, mà ngoài cửa, Hạ mẹ dùng
sức gõ một hồi, “Cảnh Điềm, Cảnh Điềm! con nói cho mẹ rõ ràng, rốt cuộc
là chuyện gì xảy ra? Mở cửa nhanh, nhanh lên mở cửa!”
“Bà để cho
con nó yên tĩnh đi!” Sau lưng, Hạ cha trầm tĩnh lên tiếng, nhưng đáy
lòng cũng bị chuyện này làm dậy sóng, chỉ là, ông nghĩ thoáng hơn một
chút.
“Ông. . . . . .ông như vậy mà là quan tâm con sao? Con gái
rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện tình? Bị bao nhiêu ủy khuất? Ông
chẳng lẽ một chút cũng không muốn biết sao?” Hạ mẹ không khỏi trút giận
lên người Hạ cha.
“Cảnh Điềm hiện tại cần nhất chính là yên tĩnh tự hỏi, bà cũng đừng bức nó quá.” Hạ cha vẫn bĩnh tĩnh lên tiếng.
“Ai. . . . . . Đứa nhỏ này ở bên ngoài rốt cuộc gặp chuyện gì? Chuyện lớn
như vậy như thế nào hiện tại mới nói? Là muốn tôi tức chết sao?” Hạ mẹ
thở phì phì lên tiếng, ngồi ở trên ghế nhưng lại ngồi không yên, ánh mắt lo nghĩ chằm chằm vào cửa phòng Hạ Cảnh Điềm, gương mặt già nua tràn
đầy bất an.
Mà tránh ở trong phòng, Hạ Cảnh Điềm lại yên lặng rơi lệ, nàng không muốn nhất chính là làm cha mẹ lo lắng đau lòng, nghe
ngoài cửa tiếng Hạ mẹ đi tới đi lui, nàng trong lòng cũng tràn đầy thống khổ.
Ngay khi Hạ gia đang đắm chìm trong mảnh không khí nặng nề, thì chuông cửa vang lên, Hạ mẹ đi ra phía trước mở cửa, khi thấy người
đứng ở ngoài thì ánh mắt bà đột nhiên vui vẻ, ai cũng không ngờ được,
tìm tới tận cửa dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch.
“Bác gái, Hạ Cảnh Điềm có ở nhà không?” Đỗ Thiên Trạch lễ phép lên tiếng.
“Có. . . . . . có! Cậu tìm Cảnh Điềm nhà tôi là có chuyện gì không?” Hạ mẹ
chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt tao nhã của Đỗ Thiên Trạch, trong lòng suy nghĩ, hay là đứa con trong bụng nha đầu ngốc nhà mình và cậu thanh
niên này có quan hệ!
“A, là con muốn gặp cô ấy.” Đỗ Thiên Trạch
cũng có chút quẫn bách, nhưng khó nén trên mặt vui mừng, về nước mười
ngày, hắn mới tìm được Hạ Cảnh Điềm đang ở nhà, không thể tưởng được
nàng lại thực sự ở nhà.
“Vào ngồi đi! Ta đi gọi nó.” Hạ mẹ nhiệt
tình bảo hắn đi vào, bà ánh mắt rất chuẩn, Đỗ Thiên Trạch đối với Hạ
Cảnh Điềm có cảm tình, liếc mắt là thấy được.
“Dạ.” Đỗ Thiên
Trạch đi vào, ngồi ở trên ghế Hạ cha