
cũng nhận ra Đỗ Thiên Trạch, liền
bảo hắn ngồi xuống, mà Hạ mẹ lại vào gõ cửa phòng Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt dõi theo, tập trung ở cửa phòng.
Hạ Cảnh Điềm
trong phòng cũng nghe ra bên ngoài có động tĩnh, chỉ là nàng không biết
là ai tới, lúc này, nghe được mẹ ở ngoài cửa lên tiếng, “Cảnh Điềm,
nhanh lên đi ra gặp khách, có người tìm con.”
Hạ Cảnh Điềm tranh
thủ thời gian lau nước mắt trên mặt, đi đến toilet rửa mặt lại, nếu
không, con mắt hồng hồng làm cho nàng như thế nào gặp người? Chỉ chốc
lát sau, Hạ Cảnh Điềm mở cửa, khi nàng nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch ở phòng
khách thì cả người đều kinh ngạc, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra,
dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch nhìn từ trong cửa
phòng đi tới Hạ Cảnh Điềm, trong lòng cảm giác rung động y nguyên rõ
ràng, vì đánh vỡ bầu không khí, hắn trước cười nói, “Em có khỏe không?”
Hạ Cảnh Điềm lập tức cảm giác được có chút luống cuống, nàng đi tới gần,
vẫn còn ngạc nhiên đứng ở trước mặt hắn, nói, “Tại sao là anh?”
“Vì cái gì không thể là tôi?” Đỗ Thiên Trạch cười cười, lại nhạy cảm phát
hiện vành mắt Hạ Cảnh Điềm hồng hồng, có phải là vừa mới khóc, tâm cứng
rắn trong nháy mắt xẹt qua đau lòng.
“Đỗ tiên sinh! Chớ đứng như
vậy, Cảnh Điềm, còn không chào hỏi khách khứa?” Hạ mẹ ở một bên trách cứ cười nói, nhưng ánh mắt lại chăm chú tập trung vào biểu lộ của hai
người.
Lại nghe Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại hướng Hạ mẹ cười
cười, “Không sao bác gái, con nghĩ cùng Hạ Cảnh Điềm đi ra ngoài một
chút.”
Hạ mẹ hơi sững sờ, rất nhanh mỉm cười lên tiếng, “Được, được, đi một chút cũng tốt, các con đi đi! Nhớ về ăn cơm tối.”
Hạ Cảnh Điềm chưa hết giật mình đã bị Đỗ Thiên Trạch dẫn ra cửa, trực tiếp đi xuống lầu, tại đầu bậc thang, Đỗ Thiên Trạch thả tay Hạ Cảnh Điềm
ra, chỉ tay ý bảo nàng lên xe, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc đứng ở cầu thang,
có chút bối rối nói, “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Rời đi lâu như vậy, chỉ là muốn tới thăm em một chút, như thế nào? Sẽ không phải
là vừa thấy mặt đã chán ghét anh chứ!” Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú
có thêm nụ cười khổ.
Hạ Cảnh Điềm mím môi mỉm cười, “Làm sao có thể ? Em chưa từng có chán ghét anh.”
“Vậy thì tốt!” Đỗ Thiên Trạch ha ha cười, đã thấy Hạ mẹ ôm một chiếc áo
khoát thật dày đi xuống, bởi vì vừa mới lúc ra cửa, nhìn thấy Hạ Cảnh
Điềm ăn mặc tương đối ít, lo lắng nàng cảm lạnh, tranh thủ thời gian đem áo tới.
Hạ mẹ cầm áo choàng lên người Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu
đã bình tĩnh rất nhiều, “Lúc ra cửa mặc nhiều áo một chút, đừng để mình
cảm lạnh .”
“Con biết rồi mẹ.” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại mím môi
cười, trông thấy trong mắt mẹ vui mừng, nàng có chút kinh ngạc, nhưng
là, ánh mắt mẹ lại một lần nữa vui vẻ quét về Đỗ Thiên Trạch phía trong
xe, Hạ Cảnh Điềm lập tức hiểu rõ, trời ạ! Mẹ nhất định là hiểu lầm. Đỗ Thiên Trạch nhìn
qua Hạ mẹ đối với Hạ Cảnh Điềm quan tâm như thế, mím môi cười cười,
nhưng Hạ mẹ tiếp theo nói một câu làm cho hắn chấn động.
Hạ mẹ
trên mặt hiện lên vẻ hiền lành, đưa tay thay Hạ Cảnh Điềm kéo tốt khóa
kéo, mới lên tiếng nói: “Ở bên ngoài nhớ ăn kiêng một vài thứ, mang thai không thể ăn đồ nguội lạnh gì đó, cũng không ăn quá cay, biết không?”
Hạ Cảnh Điềm cũng không nghĩ ra mẹ lại vô tình nói ra, khuôn mặt lập tức
có chút hiện hồng, không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, có chút dồn dập lên
tiếng nói, “Mẹ, con biết rồi, mẹ trở lên đi! Bên ngoài lạnh lắm.”
Trong nháy mắt khi Hạ mẹ lên lầu, Đỗ Thiên Trạch không dám tin nhìn Hạ Cảnh
Điềm, trong ánh mắt đầy chất vấn cùng kinh ngạc, Hạ Cảnh Điềm mím môi,
tránh đi ánh mắt Đỗ Thiên Trạch.
“Chuyện khi nào?” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu tự dưng có chút khó khăn, như đang đè nén tâm tình nào đó.
“Anh không nên hỏi .” Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn đem chuyện này nói cho hắn biết.
“Là của anh ta.” Đỗ Thiên Trạch tức giận gầm nhẹ, đáy lòng cuồn cuộn ghen
tuông, tin tức này bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận? Vì cái gì? Vì cái
gì ông trời lại như vậy đối với hắn? Mà ngay cả một chút cơ hội cũng
không lưu cho hắn?
Hạ Cảnh Điềm bối rối cắn môi dưới, nhỏ giọng
nói một câu, “Anh đừng hỏi.” Nói xong, xoay người trở về nha, cánh tay
lại bị Đỗ Thiên Trạch nắm lại, Hạ Cảnh Điềm cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn
cho thấy vẻ khó xử, sau lưng, Đỗ Thiên Trạch hỏi, “Anh ta biết không?”
Hạ Cảnh Điềm không có lên tiếng, sắc mặt đã trở nên khó coi, đối với Đỗ
Thiên Trạch, nàng vốn tồn tại cảm giác làm hắn bị thương, hôm nay, cho
hắn biết chuyện này, càng làm cho nàng không cách nào đối mặt, nàng
không biết nên như thế nào đối mặt chất vấn của hắn, lại không dám đối
mặt chính mình trong lòng hoảng loạn.
Đỗ Thiên Trạch không khỏi có chút cả giận kêu lên, “Em vì cái gì không nói lời nào? Mau nói đi!”
Hạ Cảnh Điềm nhắm mắt lại, lời nói tràn đầy cầu khẩn, “Anh cũng không thể không hỏi được không.”
Đỗ Thiên Trạch kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh Điềm mặt mũi tràn đầy biểu lộ đau
đớn, không khỏi trong lòng rủa thầm một tiếng, kéo Hạ Cảnh Điềm vào
trong xe, chốt cửa lại, nàng nghiễm nhiên đã không ý thức được mình,
sững sờ nhìn Đỗ T