
ng lòng không khỏi khẽ giật
mình.
Hạ Cảnh Điềm có chút không được tự nhiên chỉ chỉ một bên sô pha, kêu Kỷ Vĩ Thần, “Ngài trước ngồi một chút a.” Nói xong, mới hướng
Hạ cha mở miệng, “Cha, đây là ….thủ trưởng của con” Hạ Cảnh Điềm trong
khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào mở miệng, nói là bạn trai?
Đánh chết nàng cũng không đảm nói, sửng sốt nửa ngày, đơn giản chỉ nói
ra hai chữ thủ trưởng.
Điều này làm cho Kỷ Vĩ Thần vừa mới ngồi
xuống nâng lên lông mày, nhìn nàng, sau đó, mỉm cười hướng Hạ cha giới
thiệu, “Bác trai xin chào, con gọi là Kỷ Vĩ Thần, là bạn trai Hạ Cảnh
Điềm.”
Những lời này lập tức đưa tới sự chú ý của Hạ mẹ trong
phòng bếp, bà bước nhanh đi tới, khi thấy người đàn ông cao lớn ngồi ở
trên ghế, không khỏi cả kinh, mà Hạ Cảnh Điềm cũng đứng ở tại chỗ, không thể tưởng được lời nàng không dám mở miệng nói…, hắn lại nói?
Hạ cha khẽ giật mình, nhìn nhìn con gái, lại nhìn một chút Kỷ Vĩ Thần, ông có chút hồ đồ, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, hướng cha mẹ thấp giọng
nói, “Anh ta là cha của đứa bé, bạn trai. . . .của con”
Những lời này kéo hai ông bà Hạ ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn, chỉ là làm
cho họ kinh ngạc một chút, bạn trai Hạ Cảnh Điềm không phải anh tên là
Đỗ Thiên Trạch sao? Tại sao lại chạy đến một người ưu tú hơn người như
vậy
Hạ mẹ nhiệt tình mời Kỷ Vĩ Thần uống trà, sau đó, lôi kéo Hạ
Cảnh Điềm đi vào phòng bếp, vừa mới vào, đã vội vàng hỏi, “Con nói thật
sự? Người đó chính là cha của đứa con trong bụng con?”
“Dạ.” Hạ Cảnh Điềm thành thật gật đầu.
Hạ mẹ vừa vui vừa giận lên tiếng, gõ một cái lên đầu Hạ Cảnh Điềm, trách
cứ, “Con, nha đầu ngốc này, vừa mới bắt đầu vì cái gì không nói, con
muốn làm tức chết mẹ à? Mẹ và cha con, hai lão già khọm này có thể chịu
được con xoay qua xoay lại sao.” Nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn Kỷ Vĩ Thần đang cùng Hạ cha nói chuyện, dựa theo ánh mắt của bà mà nói, người phong thái hơn người, tuyệt đối không phải con nhà người thường.
Đêm nay, trong nhà Hạ Cảnh Điềm có phần náo nhiệt, khi biết con rể đến thăm làm hai lão nhân gia trong lòng nỗi lo được giải trừ, tuy bọn họ ngoài
miệng không nói, nhưng nghe được Hạ Cảnh Điềm chưa kết hôn mà có con
trong lòng cũng rất đau , nhưng là con gái của mình, cho dù đau thế nào
cũng không thể trách cứ, hôm nay, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần xuất hiện, hơn
nữa, con rể tương lai lại ưu tú hơn người như vậy, làm cha mẹ họ còn có
cái gì lo lắng nữa đâu?
Trên bàn cơm, Hạ mẹ không khỏi quan tâm
gia thế bối cảnh của Kỷ Vĩ Thần, lại nghe Kỷ Vĩ Thần rất khách sáo nói
mình và Hạ Cảnh Điềm là đồng sự, đây cũng là điều Kỷ Vĩ Thần lo lắng,
hắn tạm thời còn chưa muốn nói ra gia thế bản thân, hơn nữa, hắn cảm
giác được, sự xuất hiện của mình đã cho người nhà này quá nhiều kích
động.
Dùng xong cơm tối, bởi vì nhà Hạ Cảnh Điềm không có dư
phòng cho khách, Kỷ Vĩ Thần chỉ có thể trở lại biệt thự của hắn ở thành
phố này, bất quá, Hạ Cảnh Điềm nhớ lại, hắn trở lại biệt thự chỉ có có
một mình, đành phải đi cùng hắn.
Mùa đông, khắp nơi đều tỏa ra
hơi lạnh, Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm về biệt thự, nhanh chóng mở hệ
thống sưởi ấm, chỉ sợ nàng lạnh, đóng cửa, hai người yên tĩnh ngồi ở
trong phòng khách, uống ấm trà, ngồi bên cạnh hắn Hạ Cảnh Điềm trên khóe môi thỉnh thoảng hiện lên nụ cười ngọt ngào, hai mắt nhắm nghiền, lẩm
bẩm nói, “Thật giống như nằm mơ.”
Kỷ Vĩ Thần tay ôm Hạ Cảnh Điềm
thật chặt, ánh mắt rơi vào gương mặt thanh tú của nàng, cúi đầu hôn
xuống, cảm giác da thịt trơn bóng, làm cho hắn có chút kìm lòng không
được muốn càng nhiều.
Lại nghe Hạ Cảnh Điềm có chút thở dài nói,
“Em cho tới bây giờ chưa có hy vọng xa vời qua anh sẽ thích em, căn bản
là không dám hy vọng, em nghĩ anh chán ghét em, hận em. . .”
“Cho nên, cứ như vậy không thể chờ đợi mà trốn tránh anh?” Kỷ Vĩ Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt say đắm nhìn xuống.
Nhớ tới thời gian mình như bị tra tấn, Hạ Cảnh Điềm trong lòng không khỏi
phun lên chua xót, nước mắt cũng đi theo lăn dài, những buổi đêm kia,
nàng cơ hồ mỗi đều khóc lén lút, hôm nay, tâm tình bị đè nén rốt cuộc
khống chế không nổi, nàng đã không cách nào hình dung chính mình sẽ có
được hạnh phúc này.
Chứng kiến nước mắt trong suốt tuôn ra, Kỷ Vĩ Thần hốt hoảng, tay hắn lau đi lau đi nước mắt của nàng, nói, “Tại sao khóc?”
Hạ Cảnh Điềm không cách nào dừng lại, một đầu nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặc lấy hắn, than thể rung động nghẹn ngào, không nói nên lời, cũng nói không ra gì cả, chỉ là ôm hắn, nghe hơi thở của hắn, yên tĩnh khóc, đem tất cả ủy khuất cùng nước mắt đều chảy hết.
Kỷ Vĩ Thần nhìn
thân thể mảnh mai trong ngực mình, ánh mắt cũng thâm thúy hơn, rốt cuộc
là thương tổn như thế nào, làm cho nàng đè nén khổ cực như vậy, nhưng
trong mơ hồ, hắn tựa hồ biết rõ, Hạ Cảnh Điềm thương tâm là do mình tạo
thành, là mình quá ích kỷ, làm bất cứ chuyện gì đều không có bận tâm cảm nhận của nàng, là của mình sai, ngay cả cảm tình của mình cũng không
thể đối mặt, nếu như hắn lúc trước thừa nhận tình cảm của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy thươ