Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323803

Bình chọn: 8.5.00/10/380 lượt.

lên- —”Khi hoa quả được bê lên, có nghĩa Lễ Chúc Mừng ở Thanh Hoà điện này đã đến lúc kết thúc, chỉ còn chờ trà thơm cáo biệt được trình lên.Bởi vì chuyện bức văn tự lúc chiều ở Tuyên Chính điện, cùng với việc Liễm sắp phải đến Nam Cương, tinh thần ta đã cảm thấy hơi mệt mỏi, càng muốn tiệc rượu này sớm kết thúc, như vậy sẽ không cần tiếp tục cố gắng tươi cười.Vì thế bất giác ta khẽ nhìn ra ngoài Thanh Hoà điện, mơ hồ nhìn thấy trong bóng đêm có một luồng ánh sáng từ rất xa đang dần tiến tới, không biết đó có phải là những người dâng trà thơm hay không.Vẫn còn thất thần, nên cũng không nhận ra Nam Thừa Diệu đang nghiêng người dựa vào, ta hoảng sợ, vội quay đầu nhìn xuống, khuôn mặt của hắn lúc này đã mang theo vài phần say ngà ngà, tuy rằng vẫn mở to mắt, vẫn mỉm cười, nhưng có lẽ là vì không thể tiếp tục duy trì tình trạng thăng bằng, cho nên mới nghiêng người tựa vào trong lòng ta.Có điều, đó chẳng qua chỉ là cảnh tượng rơi vào trong mắt kẻ khác.Người bên ngoài nhìn thấy, cả người hắn đã muốn dựa hoàn toàn vào trong lòng ta, nhưng mà thực tế, hắn lại không hề giao toàn bộ sức nặng trên người cho ta, ta không hề có cảm giác mệt mỏi, cũng không hề cực nhọc.Tuy rằng biết hắn có thể là đang giả say, nhưng thật không biết lần này là vì điều gì, với tình cảnh này, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chúng ta lại đang ngồi trên thềm ngọc, nhất cử nhất động hiển nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt khắp nơi, ngay cả Khánh phi nương nương cũng yêu kiều mỉm cười, ngón tay nhỏ nhắn vươn đến, ý bảo hoàng thượng nhìn về phía chúng ta, hoàng thượng chỉ mỉm cười lắc đầu vừa có chút sủng ái lại vừa có phần đành chịu, cũng không nói điều gì.Cho nên, ta chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, ánh mắt hạ xuống, dịu dàng hỏi: “Điện hạ có khoẻ không?”Hắn làm như phải mất một lúc mới nghe rõ lời nói của ta, vẫn mỉm cười nhìn ta như trước, không nói lời nào, chỉ lắc đầu, ánh mắt say rượu lờ đờ.Nhưng mà, chỉ trong một thoáng đối diện với ánh mắt của hắn, ta rõ ràng nhìn thấy sâu trong đôi mắt thâm sâu như đêm kia, một tia sắc bén thanh khiết thoáng hiện ra liền ngay lập tức thu về.Đúng lúc này, những cung nữ thân mặc hoa phục ngay ngắn, tay bê chén ngọc mâm vàng chậm rãi vào điện, còn thái giám ngự thiện phòng lại phát ra giọng nói lanh lảnh kéo dài —-“Trà thơm cáo biệt: Châu lan đại phương, Dương hà xuân lục —-”Bởi vì hôm nay người có tư cách vào Thanh Hoà Điện, phần lớn là hoàng thân quốc thích công cao quyền quý, cho nên tiệc rượu lần này, những người tham dự tiệc rượu đều được thưởng thức các món ăn không hề khác biệt với thiên tử, riêng chỉ có Mỹ nhân hiến trà khi bắt đầu tiệc rượu và Trà thơm cáo biệt này là khác nhau.Khi bắt đầu khai tiệc, dâng lên thiên tử là “Quân sơn ngân châm”, những người còn lại là “Sư phong long tĩnh”.Hiện giờ, trước bàn chúng ta đặt một ly “Dương hà xuân lục”, còn “Châu lan đại phương”, sau mỗi lần yến tiệc đều được thiên tử dùng làm Trà thơm cáo biệt.Vốn mọi chuyện sẽ được diễn ra theo như quy củ, vẫn giống như mỗi lần trước đây, nhưng mà không ngờ, lúc này, lại xảy ra một biến cố nhỏ không ai lường trước.“Bệ hạ, sau giờ ngọ hôm nay, lúc Khánh thái y đến Khánh Dương cung thỉnh an thì có nói qua, hôm nay hắn kê cho bệ hạ một bài thuốc mới, nhất định phải kiêng những thứ có tính hàn, mà thần thiếp nhớ rõ trong ‘Châu lan đại phương’ này có ‘Tích Tuyết thảo’, Long thể của bệ hạ là quan trọng, có lẽ đừng nên uống, không bằng liền thưởng cho một hoàng tử, bệ hạ thấy thế nào?”Khánh phi nương nương lên tiếng khuyên nhủ nhẹ nhàng, giọng nói cũng không lớn, chẳng qua bởi vì chỗ ngồi của ta và Nam Thừa Diệu cũng không cách quá xa, cho nên ta mới nghe thấy.Mà hoàng thượng cũng chỉ mỉm cười, vươn tay vuốt lên mu bàn tay của Khánh quý phi: “Hiếm thấy ái phi có lòng như vậy, từ lúc nào mà suy nghĩ cho trẫm.”Khánh phi nương nương, má phấn mỉm cười, thu ba long lanh *thu ba: ý chỉ đôi mắt*, xinh đẹp nhu mì lên tiếng: “Thần thiếp không suy nghĩ cho bệ hạ, thì có thể suy nghĩ điều gì? Đây vốn là bổn phận của thần thiếp, lại còn là thật tâm.”Hoàng thượng nghe vậy, tâm tình càng vui vẻ, cũng không tiếp tục nói thêm gì với Khánh phi, chỉ luôn nắm lấy bàn tay mềm mại của Khánh phi, mãi cũng không buông ra, ngay cả giọng nói, cũng mang theo sự vui thích rõ ràng: “Người đâu, mang ‘Châu lan đại phương’ này cho Tam hoàng tử.”Lời vừa nói ra, mọi người trong bữa tiệc liền im lặng, lại không hề che giấu sự kinh ngạc không ngớt, sau khi vẻ kinh ngạc trôi qua, những tính toán âm thầm như một mạch nước ngầm đang dần được hình thành tại Thanh Hoà điện này, bắt đầu chuyển động ra bốn phía.“Châu lan đại phương”, vốn là ngự trà dùng để cáo biệt, cho dù là hoàng thượng kiêng dùng, muốn thưởng cho hoàng tử, có thái tử ở đây, bất kể thế nào cũng không đến lượt Nam Thừa Diệu.Ta hiểu ra, hoàng thượng làm như vậy, hơn phân nửa là vì bức văn tự ở Tuyên Chính điện vài canh giờ trước, thứ nhất, trong đáy lòng của ông ta đã có sự nghi kị bất mãn với thái tử, cho nên nhất quyết không đem ngự trà ban cho hắn, thứ hai, cũng là cho Nam Thừa Diệu cùng Triệu Mạc và Âu Dư


Duck hunt