
ngay sau đó lại chuyển mắt về hướng nàng, rồi lại nhìn về phía ta,
không biết phải làm thế nào chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tiểu thư . . .”
Ta nhìn vào dung nhan tựa hoa lê đẫm mưa của Tang Mộ Khanh, thật ra cũng
không có mấy phần giống nhau, nhưng, vẫn khiến cho người khác chỉ cần
liếc mắt nhìn qua liền liên tưởng đến gương mặt của ta và nàng.
Chỉ có điều, ngay đuôi mắt của nàng có một nốt ruồi son vô cùng tuyệt đẹp,
vừa phong tình lại vừa diễm lệ, không ai có thể nhìn lầm.
Có lẽ
vì nhận ra ánh mắt của ta, nàng khẽ mỉm cười, lệ ngấn hàng mi, đưa tay
vuốt lên nốt ruồi nơi đuôi mắt: “Chính là nó, chính nó bắt ta phải nhớ
rõ mình đã không còn là Nhị tiểu thư của phủ tướng quân — Vương phi thấy có đẹp không? Vương phi chắc biết đến ‘Luyện kim chu sa’, ngươi cứ thử
dùng ngân châm đâm thật sâu vào da của mình, sau đó dùng luyện kim chu
sa và máu thạch sùng điểm vào mà xem, chỉ là, một lần thử, vạn kiếp
không thể quay đầu.”
Ta vẫn bình tĩnh nhìn nàng như trước, thản
nhiên lên tiếng hỏi: “Nếu những lời Tang cô nương nói là sự thật, ta
thật không hiểu, vì sao cho đến bây giờ ngươi mới nói ra?”
Trong
đôi mắt xinh đẹp của nàng nhanh chóng hiện ra ánh nhìn mâu thuẫn mà phức tạp, cố chấp nhắm chặt mắt, sau lại mở ra, đưa mắt nhìn về phía chân
trời mênh mông bên ngoài cửa sổ, khóe môi hơi cong lên, chầm chậm lên
tiếng, giọng nói vừa xa xăm vừa chua sót: “Bởi vì một ân tình, bởi vì
một lời hứa hẹn, bởi vì ta cho rằng hắn lấy ngươi là bất đắc dĩ, ta cứ
tưởng cho dù không có danh phận, thì cũng không có ai có thể thay thế vị trí của ta trong lòng hắn, cho nên chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ta
cũng không so đo . . . Thế nhưng, một lần ngươi suýt xảy ra chuyện, ta
nhìn hắn, liền hiểu ra mình đã sai lầm, nhưng ta lại thuyết phục chính
mình, hắn chẳng qua là vì đứa bé nên mới như vậy, mặc dù ngay cả ta cũng biết lý do mình đưa ra có bao nhiêu là buồn cười, nhưng ta tình nguyện
tin tưởng . . . Nhưng hết lần này đến lần khác, ta thật không thể tiếp
tục lừa dối chính mình, thực ra ngay từ lần đầu tiên hắn mời Thuần tiên
sinh bắt mạch cho ngươi, ta đã biết, chỉ là ta cố tình không tin.”
Nàng bỗng nhiên đưa mắt nhìn ta, dòng lệ vẫn còn đó, nhưng nụ cười nơi khóe
môi lại kiên cường không nhạt: “Ngay từ đầu hắn vốn không yêu ngươi,
ngay đến một chút để tâm cũng không có, vì vậy khi đó ta đã nghĩ, ông
trời thật là công bằng, thậm chí còn vui mừng hạnh phúc . . . Chỉ là,
tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này? Lâu ngày sinh tình ư? Vốn dĩ
người nên gả cho hắn là ta, vốn dĩ người ngày qua ngày bầu bạn bên cạnh
hắn là ta, người mà hắn lâu ngày sinh tình cũng phải là ta . . .Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng . . .”
“Tang cô nương, Vương phi cần nghỉ ngơi.” Tiếng đập cửa truyền tới cùng với giọng nói bình thản cung kính của Tần An.
Tang Mộ Khanh giật mình, liền mỉm cười chua chát, chậm rãi ngồi xổm xuống,
nhặt lên chiếc khăn, che đi gương mặt đau thương, sau lại chậm rãi đứng
lên, nốt son đỏ rực đậu nơi hàng mi thật dài lờ mờ ẩn hiện, đôi mi khẽ
rũ xuống tựa như Hồ Điệp động cánh trước khi chết, xinh đẹp mà yếu ớt,
ưu thương cùng với tuyệt vọng hòa lẫn vào nhau, mờ nhạt đến nỗi không
chân thực.
Nàng cũng không nói gì thêm, bước từng bước ra ngoài
cửa, dáng lụa mỏng manh thoạt nhìn thật gầy yếu, nhưng thắt lưng lại
thẳng tắp.
“Vương phi, lão nô đưa Vương phi trở về Mặc Các.” Tần An đứng bên ngoài cửa nhã nhặn nói với ta.
Ta chầm chậm thu hồi ánh mắt đang dõi theo dáng người xanh biếc kia, khẽ gật đầu với ông.
Đứng dậy, lại nhìn thấy Sơ Ảnh vẫn còn ngơ ngác mà chưa thu lại tầm mắt, ta nhắm chặt mắt, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Nàng ngỡ ngàng mờ mịt quay đầu nhìn ta, mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.
Thẳng một đường trở về Mặc Các, Tần An nhanh chóng cáo từ rời đi, Sơ Ảnh như
quay trở lại với tính tình ngày xưa, không nói một lời, gương mặt u mê,
dường như là đang cố sức suy tư hồi tưởng về một điều gì đó.
Ta để Họa Ý dẫn mấy tiểu nha hoàn lui xuống, lại nhìn Sơ Ảnh lẳng lặng hỏi: “Nàng nói có thật không?”
Nàng đưa mắt nhìn ta, vừa hoang mang vừa không biết phải làm sao, mở miệng
muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chầm chậm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em
không biết.”
Ta đè nén cảm xúc rối bời đang cuộn lên trong lòng,
hít một hơi thật sâu, sau đó cố giữ giọng bình tĩnh, nói: “Không sao, em nghĩ thế nào thì nói thế đó, từ trước đến giờ, ở trước mặt ta em cũng
không thể giấu được gì — hay là, em cảm thấy ta không còn là tiểu thư
của em?”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, vừa sợ hãi vừa vội vàng lên
tiếng: “Cả đời này Sơ Ảnh chỉ biết một người là tiểu thư, tiểu thư vĩnh
viễn là tiểu thư của Sơ Ảnh, tiểu thư . . .”
Ta nhìn nàng cuống
quýt đến nỗi sắp rơi nước mắt, thở dài một hơi, vươn tay nắm chặt tay
nàng: “Em không cần nói, ta cũng hiểu rõ, chẳng qua là ta muốn biết rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì — bắt đầu từ lúc chúng ta rớt vực, những gì em
nhớ rõ hoặc là có thể nhớ, chầm chậm nói cho ta biết, được không?”
Nàng gật gật đầu, từng chút từng chút nhớ lại, giọng nói vừa mê mang vừa vô
định