
ng phát hiện ra, chỉ bằng vào mấy tháng ngắn ngủi ta ở cùng với
bọn họ thì làm sao có thể phân biệt phải trái đúng sai?
Xe ngựa
chạy đến Tam vương phủ, Tần An tự mình giúp ta vén rèm xe, ánh mắt ta
bình thản lạnh nhạt nhìn vào hắn, đây là phản ứng đầu tiên của ta, không ngờ đó giống như là một dạng bản năng kháng cự.
Ta không để cảm
xúc ở trong lòng biểu lộ ra bên ngoài cho dù là một chút, vẫn mỉm cười
khéo léo như trước, đối phó với tất cả chuyện này.
Nhưng mà ở
trong lòng thì hiểu rất rõ, sự hoài nghi đã như một bụi gai từ từ sinh
trưởng ở trong máu của ta, không có cách nào tiếp tục hoàn toàn tin
tưởng từng người trong vương phủ, bao gồm Tầm Vân Trục Vũ, ngay cả là
Tần An.
Ta luôn nắm thật chặt cây sáo đang giấu trong tay áo kia, không để cho bất kì một kẻ nào có thể biết được.
Không yên lòng dùng qua bữa tối, sau đó thì đọc sách, nhưng đến một chữ cũng đọc không vào.
Sơ Ảnh nhìn thấy dáng vẻ của ta, cho rằng là bởi vì lúc sáng quá mệt mỏi nên nhanh chóng hầu hạ ta lên giường nghỉ ngơi.
Trời đêm lạnh lẽo như nước, ta nằm trên giường, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ
quất vào bụi chuối tây, một chút cũng không buồn ngủ.
Ta đem cây sáo giữ ở trong tay, kín đáo tỉ mỉ ngắm nghía, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện ra trong đó còn có huyền cơ gì.
Lúc sáng khi nhìn thấy nội dung trên mảnh giấy kia, mỗi khi nghĩ đến, trong lòng lại ngập chìm trong sự rét lạnh, nhớ đến ngày ấy, khi đứng trên
cổng thành, ta nhìn bóng lưng Nam Thừa Diệu mặc áo giáp Bạch Vũ dần dần
khuất xa nơi chân trời, tao nhã cao quý, phong thái kinh người, chẳng lẽ đấy lại chính là lần cuối cùng?
Ta nên tin hắn, trải qua mấy
ngày ở chung, hắn là người thế nào, ta cũng rõ ràng mấy phần, thâm trầm
sâu kín, tàn nhẫn vô tình, lòng dạ của hắn sâu không lường được.
Người như vậy, chắc chắn sẽ không khinh địch để rồi thất bại, nhưng mà khi ta nhắm mắt lại, nội dung trên trang giấy kia lại cứ hiện rõ mồn một trước mắt.
Việc điều động quân đội, tiến hay dừng quân, thậm chí ngay
cả những vấn đề ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Nam Thừa Diệu, việc lớn
việc nhỏ gì đều được ghi lại một cách tường tận. Để có thể làm việc này
thì kẻ được đưa vào trong quân tuyệt đối chức vị sẽ không thấp. Cho nên, nếu hắn muốn xách động thì sẽ dễ như trở bàn tay. Minh thương dễ tránh
mà ám tiễn thì khó phòng.
Mặc dù ta chưa thể nhìn ra thực chất
Nam Thừa Miện có âm mưu gì, nhưng từ trong những mật hàm này có thể nhìn thấy một phần, không gì hơn chính là tám chữ – nội ứng ngoại hợp, mượn
đao giết người!
Thân thể cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng tâm trí
lại tỉnh táo như cũ, đưa tay xoa nhẹ lên Thái Dương, lúc này mới giật
mình, không biết từ lúc nào cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Màn
trời là một màu đen tuyền nặng trĩu, dù sao tối nay cũng không thể ngủ,
ta nhắm mắt tĩnh tâm một hồi, dần hạ quyết tâm, cũng không gọi Sơ Ảnh mà một mình đứng dậy, đi tới trước thư án, dưới ánh nến, lặng lẽ viết lại
nội dung trong mảnh giấy kia.
Ta có thể suy nghĩ thì tất nhiên Nam Thừa Diệu cũng có thể mà sự suy xét còn chu đáo cẩn thận hơn.
Như vậy, việc ta cần làm là đem đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện về nội dung
mảnh giấy cùng với cây sáo kia nhanh chóng đưa đến cho hắn.
Tô Tu Miễn từ khen ta là người bác văn cường ký ( nghe nhiều nhớ kỹ ), hễ
nghe qua một việc gì, mặc dù không đến mức vừa nhìn qua là nhớ nhưng
cũng có thể nhớ được tám chín phần, cho nên hắn thường để cho ta giúp
hắn sao chép lại sách thuốc cổ.
Tuy rằng khi đó cũng ghi chép lại theo trí nhớ, nhưng còn tuỳ vào tính chất của từng thành phần, hơn nữa
còn có sự giúp đỡ của hắn, chứ không giống như hiện tại, phải dồn hết
tâm tư và sức lực để nhớ lại từng chút một.
Mặc dù nội dung trên
mảnh giấy kia không hề ít, nhưng vì để lại ấn tượng cho ta quá mức sâu
sắc, hơn nữa lại cách thời gian không dài, cho nên hiện tại dần dần nhớ
lại cũng không phải là chuyện không thể.
Mài mực, trải giấy, nâng bút.
Thân trúc Tương Phi(1), ngòi bút như sương; giấy Trừng Tâm Đường (2) tinh khiết như ngọc; từng câu từng chữ, dùng bút thay tâm.
Không biết đã qua bao lâu, Sơ Ảnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta cúi đầu trên thư án, không khỏi có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, trời còn sớm như vậy
mà người đã thức dậy để viết gì vậy?”
Sau khi kiểm tra lại một
lần cuối cùng, ta đưa mắt nhìn ra sắc trời rạng đông còn mịt mù bên
ngoài cửa sổ, không ngờ đã viết suốt một đêm.
Sơ Ảnh bước đến
giúp ta phủ thêm chiếc áo choàng, khi chạm vào đôi tay lạnh như băng của ta, suýt nữa là kêu lên thành tiếng “Tiểu thư, rốt cuộc là người thức
dậy từ lúc nào? Đã viết bao lâu? Sao đôi tay lại lạnh giống như một khối băng thế này!”
Ta vừa xoa nhẹ lên bàn tay phải lạnh cứng của
mình, vừa trầm giọng phân phó: “Sơ Ảnh, giúp ta mang quần áo tới đây, ta muốn lập tức ra ngoài.”
Trong thời gian hồi tưởng để viết ra, suy nghĩ của ta vẫn không ngừng dừng lại, nên càng ngày càng rõ ràng.
Cũng không phải là ta chưa từng hoài nghi có thể đây chỉ là cái bẫy do Đông
cung cố ý bày bố, nhưng nét mặt Diễm nhi lại đau thương như vậy tu