
nói của Đường Kính có chút tàn nhẫn: “Nhưng, tôi hy vọng cô hiểu
rõ, nếu tôi dám trơ mắt nhìn cô nhảy xuống, thì cô hãy tin rằng, tôi
cũng có năng lực khống chế chuyện này, che giấu chân tướng hoặc là đổi
trắng thay đen, cô sẽ không nhận được gì hết, nếu tôi muốn, thì hoàn
toàn có thể làm mọi người nghĩ chuyện cô chết là ngoài ý muốn.”
Tiểu Miêu yếu ớt hừ hừ mấy tiếng: “… Đứng có dùng bộ dạng xã hội đen
của anh để nói chuyện với cô ấy… anh chỉ biết bắt nạt trẻ con thôi…”
“Câm miệng.”
Tiếng hừ hừ lập tức biến mất…
Tầm mắt đảo qua, Đường Kính nâng nâng cằm: “Thế nào? Một trăm vạn hay là nhảy xuống, tôi cho cô ba giây để suy nghĩ, một, hai…”
Tiểu Miêu nóng nảy: anh là đồ ngốc à! Anh thật sự từng là dân xã hội đen giỏi đàm phán sao? ! Ba giây thì đủ nghĩ cái quái gì? !
Giây tiếp theo, một tiếng ‘ba’ còn chưa bật ra từ miệng Đường Kính,
thì đã nghe thấy tiếng ‘oa oa’ khóc lớn, bạn Dư Tiểu Hoa nước mắt ngắn
nước mắt dài tiến lại ôm chân Đường Kính: “Chú ơi cháu sai rồi… cháu
không muốn nhảy lầu nữa đâu… cháu chỉ muốn dọa chị ấy thôi mà …”
“…”
Tô Tiểu Miêu quẫn bách, nhất thời cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là sét đánh ngang tai.
Đường Kính đưa chi phiếu cho Tiểu Hoa, thản nhiên báo cho một câu
‘lần này tôi không hề truy cứu, nhớ rõ về sau không được làm mấy chuyện
thế này nữa, ’, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tiểu Miêu, ngữ khí có chút ảm
đạm: “Em muốn ở lại đây hay là theo anh về nhà, tự em quyết định đi.”
“Em đi theo anh! Đi theo anh…” Tô Tiểu Miêu vội vàng bám chặt cánh
tay anh. Đừng đùa, vừa nhìn dáng vẻ này của anh là đã biết anh đang tức
giận rồi, cô có ngốc đến đâu cũng biết lúc này mình phải bay về tổ thôi.
Đường Kính tuyệt không muốn tra hỏi cô, cất bước rời đi, chỉ nghe phía sau bỗng nhiên truyền đến một câu hỏi thản nhiên.
“‘ép buộc hoặc là dụ dỗ, chỉ cần đạt tới mục đích, chuyện còn lại tôi đều không quan tâm’, loại thủ đoạn này…” Giọng nói của Dật Thăng vẫn
rất ôn hòa, không nghe ra một tia khác thường: “… rất dễ làm người ta
tổn thương.”
Đường Kính dừng bước, không xoay người.
Tô Tiểu Miêu vội vàng chen vào nói, cố gắng đề cao sự tồn tại của bản thân: “Anh ấy là bạn của em! Ha ha ha, anh có biết bọn em quen nhau thế nào không? Lại nói tiếp nhé…” Thình lình bắt gặp cái liếc mắt của Đường Kính, Tiểu Miêu lập tức ngậm miệng, “… Lần sau nói tiếp vậy, nói sau
nói sau…”
Nhìn bộ dáng bị ức hiếp của cô, Dật Thăng không nói thêm câu gì. Đi
sát qua người Đường Kính, Dật Thăng thản nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, đây là chuyện nhà của Đường tiên sinh, người ngoài không tiện bình
luận. Tôi chỉ là bác sĩ, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của mình nên nhiều lời một chút thôi, có gì không phải xin thứ lỗi.”
Nói xong, Dật Thăng kéo theo cô nàng Tiểu Hoa, cất bước rời đi.
Đường Kính nhìn bóng dáng anh, tùy ý hỏi một câu: “… Thói quen nghề nghiệp của bác sĩ?”
Dật Thăng tạm dừng chân, không nói gì, rồi lại tiếp tục bước đi.
**** **** ****
Chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay về nhà.
Tô Tiểu Miêu nghẹn lời nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, nhìn
đến nỗi ngay cả ánh mắt cũng thấy cay cay rồi, thế mà anh cũng chẳng có
chút phản ứng gì.
Ô ô ô … Anh ta lại bắt đầu thi hành bạo lực gia đình rồi a.
Được rồi, cô thừa nhận mình cũng có chỗ không đúng. Cô biết, không có người đàn ông nào thích cô vợ của mình gặp phải nhiều chuyện ở bên
ngoài, chuyện đồng tính này thì lại càng rắc rối. Anh vừa trở về, cô
thân là bà xã, đã không có cái ôm nghênh đón thì thôi, còn bị anh bắt
gặp chuyện một cô gái muốn tự tử vì mình, còn vì cô mà chi ra một khoản
bồi thường không nhỏ, trong lòng đương nhiên rất khó chịu rồi.
Tiểu Miêu cố gắng lên tinh thần, cố gắng dựa dẫm tổ chức: “Này, em kể chuyện cười cho anh nghe được không?”
Tay phải của Đường Kính khoát lên tay lái, tay trái tựa lên bệ cửa xe chống cằm, bạc môi mím rất chặt.
Được rồi, trầm mặc tức là cam chịu, cô cứ coi như anh đã đồng ý.
“Câu chuyện cười này rất thường gặp trong các cửa hàng KFC, ” Tiểu
Miêu ngồi vững, hướng mặt về phía anh, bắt đầu kể chuyện cười: “Hôm qua
có một người đến mua đồ ăn ở quán KFC, người bán hàng hỏi: ‘Chào anh,
xin hỏi anh muốn mua gì? ’, anh khách kia nói: ‘tôi muốn một cốc nước
trái cây và một suất gà rang, người bán hàng há mồm kinh ngạc: ‘anh muốn mua gà rán ư? ’, người khách kia ngạc nhiên hỏi lại: ‘ ôi chao? Đổi tên rồi à? ’… Ha ha ha buồn cười chết đi được…”
(Tiểu Dương: cũng không biết đây có
phải chuyện cười không hay chị Miêu chỉ nói lung tung, đoạn gà qué kia
mình không hiểu lắm đâu, các bạn bỏ qua nhé!)
…
Tiểu Miêu ‘ ha ha ha ’ nửa ngày mới phát hiện ra mình thì cứ rặn cười mãi, còn anh chồng Đường Kính kia thì lại không thèm liếc cô lấy một
cái.
“…” Tiểu Miêu có chút chán nản, “Không buồn cười sao?” Sờ sờ đầu, không ngừng cố gắng, “Vậy em kể cho anh nghe chuyện khác nhé.”
Vâng, câu chuyện này vẫn xảy ra ở quán KFC, “Hôm trước em đến quán
KFC, thấy một khách quen nói với người bán hàng: ‘cho tôi một suất thịt
cá mập.’ người bán hàng trợn tròn mắt: ‘ở đây chúng tôi không bán cá
mập