
ngàn
thì đừng nghĩ tới chuyện gặp bác sĩ Thiệu. (Doctor Shao: Bác sĩ Thiệu.)
Tiểu Miêu thấy Thiệu Kì Hiên luôn kiểm tra kỹ phần eo của Đường Kính, biểu tình thật nghiêm túc làm Đường Kính cũng không để ý gì. Tô Tiểu
Miêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Kì Hiên, không nhịn được bỗng bật
ra một câu sét đánh ngang tai.
“Bác sĩ Thiệu, sau này anh ấy có thể quan hệ được nữa không?”
Hai người đàn ông trong phòng đều đen mặt.
“Tô Tiểu Miêu! ! !”
Thật ngu ngốc! Trước mặt công chúng mà nói câu như thế cô không thấy ngại sao? !
Thật ra Tô Tiểu Miêu cảm thấy rất bình thường, làm cũng làm rồi, có
gì phải ngượng chứ, vì thế cô hỏi rất đương nhiên: “Sao? Có thể không?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Bác sĩ Thiệu chán nản giải thích: “Đường Kính bị thương ở tay! Không phải là ở cái… cái kia…”
Cả khuôn mặt Đường Kính đều đen kịt lại.
Bỗng nhiên anh mở miệng: “Thiệu Kì Hiên, anh tránh ra ngoài cho tôi.”
“Cái gì?”
Không đợi Kì Hiên có phản ứng, Đường Kính đã kéo Tô Tiểu Miêu lên giường.
“Khoan khoan ——” tới khi bác sĩ Thiệu ý thức được chuyện gì sắp diễn
ra, anh vội vàng thu dọn đồ rồi chạy đi: “Đợi chút nhé, đợi tôi tránh đi đã rồi hai người hãy tiếp tục —— “
Luống cuống tay chân thu dọn đồ của mình, trước khi đóng cửa phòng bạn Thiệu còn nghe rõ tiếng gầm gừ của Đường Kính ——
“Tô Tiểu Miêu, em thắng! Hôm nay cho dù chết anh cũng phải làm với em!”
Anh bạn Thiệu Kì Hiên yên lặng ra ngoài: Đường Kính cũng thật khổ,
ngay trước mặt công chúng mà bị cô vợ hoài nghi công năng quan trọng
nhất của người đàn ông…
Hai tháng sau, Đường Kính cơ bản đã khỏi hẳn. Anh khỏe lại, Tô Tiểu
Miêu cũng khôi phục trạng thái vui vẻ. Nhân tiện báo cáo một chút, buổi
tối hôm đó của hai người, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thật sự hài
hòa…
Về những tình huống nhỏ nhặt khác, chúng ta có thể không kể đến. Ví
dụ như tối hôm qua, Tô Tiểu Miêu đột nhiên cắn vào ngực Đường Kính một
cái, dù sao bình thường khi làm tình Đường Kính cũng cắn cô như vậy.
Nhưng Tô Tiểu Miêu lại không biết rằng, mỗi lần Đường Kính cắn cô đều vô cùng nhẹ nhàng yêu thương, còn cô lại cắn mạnh đến nỗi Đường Kính suýt
chết đau.
Khụ, mấy chuyện như thế có nói nhiều đến mấy cũng là không đủ. Không
thể không nói là, tâm tính của Đường Kính thật sự không tệ, lúc đầu đã
định bắt tay dạy dỗ cô một chút ở trên giường, nhưng cuối cùng lại quay
về vạch xuất phát.
Vào một ngày cuối tuần, khi Tô Tiểu Miêu tỉnh dậy, dang tay sờ sờ bên cạnh người, đã không còn Đường Kính nữa.
Anh đã dậy, cô cũng không muốn ngủ tiếp. Tô Tiểu Miêu phát hiện, bây
giờ gần như cô đã đồng bộ với anh, hận không thể khiến cho vợ chồng làm
một, cứ không nhìn thấy anh là cô lại cảm thấy không thoải mái.
Cái này gọi là, tình yêu sao? = =
Đánh răng, rửa mặt rồi xuống lầu, bất ngờ thấy Đường Kính đang bận rộn trong phòng bếp.
Tô Tiểu Miêu nhàn nhã tựa vào cửa, dùng ánh mắt rất vừa lòng đánh giá người đàn ông đang ở trong phòng bếp.
Từ khi quen anh đến giờ, đã được hai năm rồi… ? Trong hai năm đó, anh đối với cô, có thể nói là kỳ tích.
Một người lạnh lùng, bao phủ bởi hơi thở sạch sẽ, xuất thân trong
hoàn cảnh phức tạp, nhưng không bị lây dính một tia màu đen. Người đàn
ông này thực thuần túy, người anh yêu, anh sẽ không trói buộc trong lòng bàn tay, chỉ biết đứng bên cạnh, im lặng mà bình thản, tình cảm của anh như dòng sông không ngừng chảy.
Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ không có cách nào, vũ khí lớn nhất của anh là dung túng, không nhìn thấy lực sát thương, từng giọt từng
giọt xâm nhập xương tủy, rồi bỗng một ngày nào đó, bạn có thể đột nhiên
cảm thấy, hóa ra mình đã hãm sâu vào cạm bẫy của anh, anh làm bạn không
thể rời đi, làm bạn không thể rời khỏi anh, thậm chí chỉ là chút khoảng
cách.
Tiểu Miêu cười hắc hắc tiến tới ôm thắt lưng anh.
“Làm gì thế?”
Vừa thấy là cô, Đường Kính cũng thoải mái để cô đem cả sức nặng cơ thể đè lên người mình, cười nói cho cô đáp án.
“Làm bánh ngọt.”
Tiểu Miêu lập tức vui vẻ: “Sinh nhật em à?”
Đường Kính cốc nhẹ lên trán cô, “Có ai mặt dày như em không? Năm nay
anh đã làm cho em mấy buổi sinh nhật rồi.” Cô gái này tháng nào cũng có
sinh nhật, đến giờ anh cũng không rõ rốt cuộc cô sinh vào ngày nào. Ừm,
có lẽ chính cô cũng không biết, vì thế người vô sỉ này đương nhiên sẽ
muốn một năm có mười hai ngày sinh nhật.
Tiểu Miêu sờ sờ đầu, vô tâm tỏ vẻ tò mò: “Vậy anh làm cho ai?”
Đường Kính không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chỉ xoay người
nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt anh có tình cảm phức tạp không
nói nên lời.
“Giúp anh một chút được không? Hát một bài mừng sinh nhật?”
Tô Tiểu Miêu thông minh liền hiểu ra.
Nếu anh không muốn nói, cô lập tức thông minh không hỏi nhiều, ôm cổ anh cho anh một câu trả lời thuyết phục, “Được.”
**** **** ****
Tối hôm đó, ở một thành phố cách khá xa thành phố C, một biệt thự
phương Đông được đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, ngoài cửa đón tiếp có treo
một chữ ‘Thọ’ rất to, có thể thấy người được mừng thọ hôm nay có địa vị
và thân phận không tầm thường.
Đường gia mặc một chiếc áo k