Old school Swatch Watches
Độ Sâu Của Tình Yêu

Độ Sâu Của Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322554

Bình chọn: 8.00/10/255 lượt.

hoác dài màu tím, thiết kế cẩn thận mang

phong cách cổ đại làm tăng thêm phần sang trọng. Ông có một đôi mắt

sáng, mặc dù đã ngoài sáu mươi, nhưng dù sao cũng là người trải qua sóng gió bão táp nhiều năm trong đời, nên vẫn còn nét lạnh lùng và mạnh mẽ.

Trong tiệc mừng thọ, người đến chúc mừng, nói chuyện qua lại, muôn

hình muôn vẻ, người nào cũng có, còn có cả người ngoài mặt thì mừng vui

huyên náo nhưng bên trong thì đang hằm hằm sát khí. Nhân vật nổi tiếng

trong giới chính trị và kinh doanh, thượng khách trong và ngoài nước,

bạn bè bốn phương, quan hệ tám hướng, tất cả những ai có quan hệ một

chút với Đường gia, đều đến tham dự.

Bây giờ Đường gia có thế lực lớn mạnh và đáng sợ. Cách lập nghiệp

không chính đáng không còn là bí mật, mà nay còn giao thiệp với cả thế

giới đen và trắng, tài chính xã hội đen của Đường gia ở mức khổng lồ,

nhưng trong vài năm ngắn ngủi đã có thể tẩy trắng toàn bộ, cách thức rửa tiền này nếu không có chút thủ đoạn, kỹ xảo và sự quả quyết thì không

thể làm được.

Đây là thành công lớn nhất của Đường gia từ trước đến nay, và cũng

vấn đề mà các vị khách cảm thấy hứng thú nhất, tiếng bàn tán khe khẽ

không dứt bên tai.

“Sao tối này không thấy vị thiếu gia phụ trách tài chính của Đường gia… ?”

“Nghe nói đã rời khỏi Đường gia rồi …”

“Rời khỏi? Sao có thể như vậy! Không phải anh ta nắm trong tay phần lớn tài chính của Đường gia à?”

“Không rõ lắm, tóm lại chỉ nghe nói anh ta rời đi…”

Các vị khách mặc trang phục dạ tiệc quý giá đẹp đẽ vẫn đang bàn luận không ngừng, chợt nghe bên cạnh có người hạ giọng cảnh cáo.

“Đừng nói nữa, hôm nay Dịch thiếu gia ở đây…”

Chỉ trong thoáng chốc mọi người cùng nhất trí im lặng.

Tầm mắt nhất trí quét về phía giữa sân, có một thân ảnh trẻ trung,

mặc bộ âu phục màu xám sang trọng, tay cầm ly rượu đang trò chuyện cùng

vị khách nước ngoài, tươi cười tao nhã, làm người ta bị mê hoặc, lại

không thể nhìn rõ ánh mắt. Từng động tác của anh đều đẹp đẽ, đã mơ hồ lộ ra khí thế như vua chúa trong thiên hạ.

Một trợ lý đột nhiên đi về phía anh, hạ giọng nói mấy câu bên tai anh, sau đó đặt cái gì đó vào tay anh.

“Đã biết, đi ra đi.”

Cầm thứ gì đó, Đường Dịch xoay người, khẽ mỉm cười, mắt nhìn vị khách nói một câu ‘xin lỗi nhé’, anh đưa ly rượu cho bồi bàn ở bên cạnh, quay người lại, đi về phía phòng trong.

Người đàn ông thong thả bước lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ ở tầng ba, quả nhiên thấy chủ nhân của ngày hôm nay đang ngồi trên ghế sofa, nhắm

mắt nghỉ ngơi.

Anh đứng lại trước mặt ông, mở miệng gọi.

“Bố.”

Ông hơi hé mắt.

Đường Dịch đưa cái gì đó cho ông, bạc môi giật giật nói: “Vừa nhận được, Đường Kính mừng thọ bố.”

Đường gia lập tức ngẩng đầu, nghiêng người nhận đồ. Là một cuộn băng, ông nghĩ một lát rồi lại đưa cho Đường Dịch, ra lệnh: “Mở lên xem.”

Đường Dịch nhận cuốn băng, gật đầu, đi đến trước TV trong phòng ngủ,

tháo vỏ cuốn băng ra, đưa vào đầu và ấn nút khởi động, trên màn hình lập tức xuất hiện thân ảnh hai người.

Đường Dịch thoáng nhìn màn hình, không nói thêm gì, xoay người cất

bước rời đi, đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài. Ý của Đường Kính, anh

hiểu, vì thế anh thông minh không quấy rầy, để lại người cha và món quà

quý giá.

Trên màn hình là thân ảnh Đường Kính, đứng bên cạnh anh, là một cô gái năng động hoạt bát.

Cuốn băng này ghi lại hình ảnh cuộc sống bình thường của Đường Kính

và Tiểu Miêu mỗi ngày cuối tuần, rời giường rồi cùng nhau ăn sáng, cùng

nấu cơm, cùng ăn cơm, anh đi bắt cá cùng cô ở hồ nước sau vườn, anh đi

cùng cô ra vườn để cô trồng rau cải, buổi tối, anh ngồi cạnh cô, nhìn cô trẻ con chơi xếp hình trên sàn. Cô hiển nhiên không có khái niệm tiền

tài, hứng thú chơi bắn bi trong phòng ngủ, mà hòn bi cô chơi chính là

trang sức quý báu anh mua cho, ngọc trai, đá quý, kim cương, miễn là

những thứ có thể dùng để chơi bắn bi cô đều phá hủy.

Những hình ảnh cuối cùng trong cuốn băng là Đường Kính làm bánh ngọt, cô đứng bên cạnh anh, anh nhìn vào máy quay và nói ‘đây là con làm!’.

Sau đó cô bắt đầu hát, hát từ kiểu opera cho đến kinh kịch, hát rất vui

vẻ, sau đó cô nhìn thẳng máy quay và nói to ‘chúc ngài sinh nhật vui

vẻ!’.

Đoạn cuối cùng không có cô, là hình ảnh của Đường Kính.

Vẻ mặt của anh vẫn yên tĩnh thanh nhàn, hơi ấm tỏa ra quanh người, khóe môi khẽ mỉm cười.

“Bố, đây là cuộc sống hiện tại của con. Cô ấy là Tô Tiểu Miêu, là

người con thích, người con rất yêu… . Bố, tha thứ cho con vì không có

cách nào đưa cô ấy đến gặp bố, cũng không có cách nào trở lại Đường gia

chúc thọ bố, quy củ của Đường gia con hiểu, con không có tư cách trở về

…”

“… Là con không tốt, ở Đường gia suốt hai mươi năm, mà vẫn không thể

thích ứng với cuộc sống ấy, cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Là

con sai, để bố nuôi không công hai mươi năm, con thật có lỗi…”

“… Con chỉ muốn bố biết rằng, bây giờ con sống rất tốt, bố không cần

lo lắng cho con, bố cần tự chăm sóc mình, giữ gìn thân thể. Khi rời khỏi Đường gia con đã tạo một tài khoản cho bố, mỗi tháng để vào đó năm

triệu, xem như tấm lòng của con. Về chuyện