
h cái miệng nhỏ nhắn, bối rối lỗ tai cũng đỏ lên, nhưng cũng không nói chuyện.
Kỷ Lâm cũng không thúc giục cậu, kiên nhẫn cầm điện thoại di động chờ Hoàn Tử nói chuyện.
Ước chừng nửa phút sau, Hoàn Tử thật khó khăn nói ra một câu, “Kỷ…huấn luyện viên Kỷ.Tiểu Hắc…Tiểu Hắc hôm nay không tới?”
Kỷ Lâm trong lòng chua chát, trong lòng đứa nhỏ này anh cũng không bằng một con mèo sao ? Hừ.
Kỷ Lâm dùng thêm chút sức trên người Tiểu Hắc, vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve, bây giờ vò cho lông đen rối loạn,
che bụng nói vào điện thoại, không ốm mà rên, “Ai nha, bụng của ta đau quá. . . . . . Đau chết. . . . . .”
Trong lòng Hoàn Tử, người lớn ngã bệnh là chuyện rất quan trọng, vừa nghe giọng đau đớn của Kỷ Lâm, bỗng luống cuống,
“Huấn luyện viên, huấn luyện viên nhanh đi bệnh viện đi.”
“Không đi được. . . . . .” Kỷ Lâm tiếp tục giả vờ bệnh, “Huấn luyện viên đau quá, nhanh lên,
Hoàn Tử nhanh qua đây dẫn huấn luyện viên đi…a….”
Hoàn Tử vừa vội vừa sợ, cũng rơi nước mắt, đã không còn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như bình thường nữa,
Kỷ Lâm nói cái gì thì chính là cái đó, đưa miệng nhỏ vào ống nghe thổi hơi, một lúc lâu sau mới thận trọng hỏi “Huấn luyện viên Kỷ, huấn...huấn luận viên khá hơn một chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đều là công của Hoàn Tử .” Kỷ Lâm còn già mồn nói thêm “Huấn luyện viên bây giờ đã khỏe hơn rồi.”
“Thật ? Có thật không?”
“Thật.” Kỷ Lâm trên mặt đều là nụ cười, lơ đãng hỏi một câu, “Hoàn Tử, tối hôm nay ai tới đón cháu về nhà?”
“Bà ngoại .”
Không phải Diệp Chi? Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bỏ qua mất mác nhỏ trong lòng, liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại di động, nói vào điện thoại “Như vậy đi, Hoàn Tử ở võ đường chờ một lát, huấn luyện viên lập tức qua có được hay không?”
Anh hôm nay không đến võ đài, là sợ đụng phải Diệp Chi .
Diện mạo Diệp Chi xinh đẹp tuyệt trần, mắt to sống mũi cao, lại rất có phong cách, rất dễ làm cho đàn ông thích.
Nhưng mấy lần trước lúc thấy Diệp Chi, anh đối với cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt, Diệp Chi ở trong lòng Kỷ Lâm rất ấn tượng nhưng mà thật ra cũng chỉ đẹp hơn phụ nữ khác một chút thôi.
Nhưng kể từ lần không cẩn thận nắm tay của cô, xong giống như đoàn tàu chệch khỏi đường ray.
Không cẩn thận liếc thấy bộ ngực của cô, nhịp tim cũng đập loạn.
Không cẩn thận bị cô hôn lên trán, nhịp tim cũng đập loạn.
Kỷ Lâm có chút khó chịu, lại có chút thất vọng, mặc dù không biết đây có được gọi là thích hay không, nhưng tối thiểu anh có cảm tình với Diệp Chi.
Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không được, Diệp Chi đã kết hôn rồi, đứa bé cũng năm tuổi rồi, mình tại sao lại có cảm tình với cô.
Nhất định do mình ở trong quân đội ngây ngô thời gian dài, quanh năm không thấy phụ nữ nên mới có phản ứng như vậy.
Kỷ Lâm mất một ngày, đã tìm được cớ để đối mặt với Diệp Chi, tâm tư cũng ổn định một chút. Lại nghe Hoàn Tử nói buổi tối hôm nay cô không đến võ đường, thì yên tâm, nên hứa với Hoàn Tử.
“Nhưng huấn luyện viên đang bị bệnh.” Hoàn Tử âm thanh nho nhỏ, giống như sợ mình nói to trong điện thoại sẽ quấy rầy Kỷ Lâm.
Cậu bây giờ đã hiểu chuyện hơn, đã đọc không ít sách, biết khi người khác bị bệnh thì không được quấy rầy.
“Huấn luyện viên đã khỏe rồi.” Đứa bé ngây thơ quan tâm làm lòng Kỷ Lâm thấy ấm áp, quả thật hận không thể lập tức ôm Hoàn Tử vào trong ngực hung hăng hôn, nói một câu, “Cháu ở võ đường chờ huấn luyện viên.” Rồi cúp điện thoại, đi nhanh ra khỏi cửa nhà.
Một cuộc điện thoại, khiến Bạch Kỳ nhìn thấy trình độ vô sỉ của Kỷ Lâm đã tăng lên, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, người này thật may là không có con, bằng không không biết dạy đứa con thành vô lại như thế nào?
“Tốt thật. Thật may.”
Anh mới vừa lầm bầm xong, Hoàn Tử bỗng hắt hơi một cái.
“Bị cảm?” Bạch Kỳ đưa tay sờ sờ trán của Hoàn Tử, không nóng, chắc chỉ nhảy mũi bình thường thôi.
Ở nhà họ Diệp, Diệp Chi mới gõ xong một chương chữ, mẹ Diệp đẩy cửa đi vào, “Chi Chi, lát nữa con đừng quên đi đón Hoàn Tử, bạn mẹ tìm mẹ đi họp mặt, mẹ đi trước nha.”
Nói xong, lấy một chút gel vuốt lên tóc, cười cười hỏi Diệp Chi : “Mẹ hôm nay như thế nào? Có thấy già lắm không?”
Diệp Chi quan sát mẹ Diệp một lát, cô hứng thú cười nói: “Trông mẹ rất trẻ nha, đứng với con như hai chị em đó.”
“Có thật không? Vậy thì tốt.” Mẹ Diệp cười vui vẻ nói rồi đi ra ngoài, mới đi vài bước thì ngừng lại, “Con đừng quên đón Hoàn Tử đó, lúc đi nhớ cầm chìa khóa, ba con đi qua hội cờ tướng rồi, không biết lúc nào mới về.”
Thấy Diệp Chi gật đầu, mới yên tâm đi.
Ai, xem ra tối hôm nay mình nhất định phải đi đến võ đường rồi, Diệp Chi lấy tay chống cằm, nhẹ giọng thở dài.
Cũng không phải muốn trốn tránh mà cảm thấy ngại thôi, còn bị ba cô hiểu lầm, lần này xem ra muốn tránh cũng tránh không được rồi.
Diệp Chi tắt máy vi tính, sửa sang lại váy, mang giày cao gót đi ra ngoài. Tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm,
lúc đến là lúc lớp Taekwondo của Hoàn Tử cũng sắp kết thúc, cô tính toán đến sớm một chút, tránh để cho con trai phải đợi.
Lớp Taekwondo nhỏ cách phía đông thành phố C không xa, Diệp Ch