
Ngày nóng nhất trong năm, Diệp Chi mới từ phòng máy lạnh trong công ty
đi ra, khí nóng phà vào mặt khiến chóp mũi của cô đổ mồ hôi hột.
“Khí trời chết tiệt này…” Diệp Chi oán trách một câu trong lòng, trơ mắt
nhìn xe taxi mở máy điều hòa không khí nhanh chóng lướt qua ở trước mặt, lại chỉ có thể từ trong túi móc ra một đồng tiền, lau mồ hôi hột đi tới trạm xe buýt.
Vừa đến trạm xe buýt, điện thoại của cô trong túi xách liền vang lên. Cầm lên xem, là mẹ Diệp.
“Mẹ, chuyện gì?”
“Chi Chi, con về nhà ngay cho mẹ, con trai của con muốn làm phản, lại muốn
đi học Taekwondo gì đó. Mẹ liền nói thằng nhóc mấy câu, “tiểu tử thấy
không khỏe hả?”, thế nhưng lại xụ mặt không để ý tới mẹ!” mẹ Diệp nắm lỗ mũi của mình giả tiếng khóc thê lương, oán trách với con gái “Con nói
mẹ chăm sóc nó dễ dàng lắm sao? Mẹ khổ sở phục vụ nó lớn lên, nâng niu
nó từ khi còn trứng nước, mẹ. . . . . .”
“Mẹ, được rồi. Con lập
tức trở về nhà.” Diệp Chi cắt đứt màn giả bộ khóc của mẹ Diệp, lên xe
buýt, quăng một đồng tiền vào đi, “Mẹ đừng giả bộ, Hoàn Tử mà biết giày
vò người khác, con lại vui mừng.”
Nghe vậy, giọng mẹ Diệp lập tức hạ xuống, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi, nói tiếp “Tiểu tử đó mà không
biết giày vò người khác? Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lùng, lúc nào cũng xụ xuống, như khối băng nhỏ…” Dừng một lát, lại thêm một câu, “Thật
không biết là giống ai nữa.”
Diệp Chi cứng đờ, rồi hời hợt nói
sang chuyện khác, “Mẹ, mẹ không phải lo cho tiểu tử thối đó, lát con về
sẽ xử lý.” Nói xong, cúp điện thoại luôn.
Tuyến xe buýt này bình
thường cũng không có nhiều người, nên dù là giờ cao điểm trên xe cũng
rất vắng. Diệp Chi chọn một chỗ cạnh cửa kính ngồi xuống, nhìn dòng
người vội vã đi trên đường, nhìn đến mất hồn.
Hoàn Tử tên thật là Diệp Cảnh Thâm, bởi vì mang thai trong lúc Diệp Chi làm việc quá độ,
nên bảy tháng đã được sinh. Chỉ vừa được hai cân rưỡi, nhăn nhăn nhúm
nhúm,tròn tròn nhỏ nhỏ như viên thuốc be bé.
Mọi người trong nhà
đều nói đứa nhỏ này không sống nổi, nói Diệp Chi bỏ đứa bé đi. Dùng
nhiều lý do khác nhau như: cô chưa kết hôn mà có con, đứa nhỏ này sau
này sẽ liên lụy cô, căn bản không có người đàn ông tốt nào chịu cưới cô, nếu không có đứa nhỏ này, nói không chừng còn có thể tìm một nhà chồng
tốt…
Nhưng khi đã làm mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn con của mình chết đi?
Tính tình Diệp Chi quật cường, lời của người nào nói cũng không nghe, từ bỏ
công việc lương cao, để chuyên tâm chăm sóc con. Cô phải dựa vào viết
tiểu thuyết mạng duy trì cuộc sống, khó nhọc nuôi Hoàn Tử lớn từng ngày
từng ngày. Nhưng do sinh non , nên cơ thể Hoàn Tử rất yếu, động một chút là ngã bệnh.
Mẹ Diệp mê tín, tìm đại sư cao thâm đắc đạo coi một quẻ, nói tốt nhất là đặt một cái tên riêng cho đứa bé, không thể gọi
đúng tên, lúc đó Diêm Vương Gia còn có thể tha cho đứa nhỏ một mạng.
Khi đó đứa nhỏ đang nằm viện, sốt cao không dứt, bị châm kim truyền nước
đến mức tay chân đều bầm tím, cuối cùng tay chân cũng không tìm được
mạch máu nữa, bác sĩ đành phải đâm kim truyền lên trên đầu, đau… đứa trẻ ngày ngày khóc đến nghẹn cả họng .
Lòng Diệp Chi lo lắng buổi
tối không ngủ được, ngồi ở trước giường con trai len lén khóc, cũng
không nghĩ cái gì mê tín không mê tín, khi đó thật đúng là nắm được cọng rơm cũng coi như cây cỏ cứu mạng, nghe được lời của mẹ lập tức đồng ý.
Đứa nhỏ gầy yếu, toàn thân chỉ còn da bọc xương. Lúc ấy Diệp Chi chỉ có một nguyện vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy con trai mập mạp, tròn trịa
giống như một viên thuốc tròn vo, vì vậy gọi là Hoàn Tử(viên thuốc).
Kể từ khi bắt đầu gọi bằng tên riêng này, sức khỏe Cảnh Thâm đúng là dần
dần khá hơn, đến bây giờ đã năm tuổi rồi, hoàn toàn không nhìn ra bộ
dạng yếu ớt nhiều bệnh tật khi còn bé. Bây giờ Diệp Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả người nhà họ Diệp tính tình đều lạc quan tươi cười
đáng yêu, nhưng Hoàn Tử lại càng lớn càng ít nói, bộ dạng lạnh lùng, nên cười thì cười, nên nói thì nói, không làm khó người khác, cũng không để ý người khác.
Lúc mới đầu, Diệp Chi thậm chí cho là đứa nhỏ này
bị bệnh tự kỷ, mặc dù con trai mở miệng nói chuyện muộn, nhưng đâu có
đứa nhỏ ba tuổi nào mà một tiếng “mẹ” cũng sẽ không gọi?
Cô dẫn
con trai đi bệnh viện kiểm tra nhiều lần, bác sĩ cũng nói dây thần kinh
trí lực của đứa bé không có vấn đề gì. Khiến tâm trạng Diệp Chi buồn bã
ăn không ngon ngủ không yên.
Sau khi sức khỏe Hoàn Tử đã khá tốt
hơn một chút, Diệp Chi mới bắt đầu tìm công việc đi làm. Vào một ngày,
Diệp Chi tan việc về nhà, vừa mở cửa, chỉ thấy con trai xụ mặt đứng ở
cửa, cô ngồi xổm người xuống, đang chuẩn bị nói chuyện cùng con trai,
chợt nghe Hoàn Tử mở miệng kêu một tiếng “mẹ…”. Diệp Chi thiếu chút nữa
khóc lên vì vui mừng, lúc này mới thật sự tin tưởng đứa con của mình
không có vấn đề gì.
Nhưng đứa nhỏ này trời sanh ít nói, có lẽ là
bởi vì không có cha nên tính tình cực kỳ lạnh lùng. Không nói người
ngoài, dù với mẹ mình thì một ngày cũng không nói được mấy câu.
Cả ngày chỉ cầm sách xem, dù là sách gì cũng thích.
Diệp Chi cảm gi