
ngoài đi vào, lông mi dài mắt nhỏ, màu da trắng nõn,
nhưng mà không hề yếu đuối, ngược lại có một luồng khí sắc bén. Anh ta
mặc một bộ đồ màu trắng Taekwondo hay dùng, bên hông buộc đai đen nhánh, bộ đồ màu trắng này rất bình thường nhưng mặc trên người anh chàng đẹp
trai này lại trông rất mạnh mẽ, bén nhọn.
Người đàn ông kia có vẻ mệt mỏi nên đi lên trên võ đài ngồi xuống, hơi ngẩng đầu nhìn người
đang ngồi đếm tiền ở trên ghế dài, mắt nhỏ dài mày khẽ nhếch lên, “Bạch
Kỳ, mình đã nói không nhận thêm học viên rồi mà?”
Động tác đếm
tiền của Bạch Kỳ không ngừng lại, tay phải cử động thật nhanh, ánh mắt
nhìn một xấp đỏ thẫm ở trong tay giống như bị nhập ma, không ngẩng đầu
lên đáp, “Yên tâm đi, không phải là người nữ sinh viên kia mà là một cậu bé.”
Lúc đang nói chuyện, Bạch Kỳ đã đếm xong tiền, anh ta đem
một chồng tiền xếp thật chỉnh tề, rồi đi tới bên cạnh người đàn ông mới
vừa vào kia, bỏ tiền vào trong tay anh ta,nói: “Kỷ Lâm…huấn luyện viên
Kỷ, chỗ chúng ta lớn như vậy, thêm một đứa nhỏ thì tính là gì, làm gì có ai chê tiền ít. Không kiếm cũng uổng nha, há há.”
Kỷ Lâm đang
sửa sang lại vạt áo thì ngón tay dừng lại, bị lời nói của Bạch Kỳ gợi
lên sự hứng thú “Đứa bé mấy tuổi? Con trai hay con gái?”
Bạch Kỳ
và Kỷ Lâm tuổi ngang ngang nhau một người 30, một người 33, hai người từ thời nhỏ là bạn tốt của nhau, anh ta đương nhiên biết Kỷ Lâm rất thích
những đứa nhỏ, đây cũng là lý do anh ta mặc kệ lời nói của Kỷ Lâm thu
nhận Hoàn Tử. Kỷ Lâm mặc dù bình thường cười nói vui vẻ, dễ nói chuyện,
nhưng thật ra cũng rất cứng đầu…
Cách đây một năm đã trở thành
đoàn trưởng. Trong quân đội, Bạch Kỳ cũng có quen biết nhiều,mọi người ở sau lưng đều nói đoàn trưởng của bọn họ là con lừa lì lợm
Lúc
còn trẻ, Kỷ Lâm đã vào quân đội, ngay cả cha là thượng tướng, cũng không chấp nhận đối xử đặc biệt. Từng bước đi lên từ binh lính, liên tục
thăng chức, bây giờ đã lên đến chức Thượng tá, giữ chức đoàn trưởng
trong quân đội . Sáu năm trước, đã dùng năng lực điều tra nổi tiếng cả
quân đội.
Nhưng sau khi sự kiện kia xảy ra, anh ta ngu ngơ mất
sáu năm ở Nam Phương, sau khi trở về thì thay đổi hoàn toàn như một
người khác, liều lĩnh bạt mạng.
“Con trai còn chưa có gặp nên
không biết như thế nào.” Bạch Kỳ toét miệng cười với Kỷ Lâm, “Chỉ là…mẹ
của đứa bé là một người đẹp… chậc chậc…cũng không tệ.”
“Cút” Kỷ
Lâm đứng lên cho Bạch Kỳ một quyền, mắt đen nhỏ dài híp một cái, “Đêm
nay có việc, không thể tới dạy học, cậu đứng lớp giùm mình một chút.”
“Biết…biết…cậu đứng lớp ba ngày thì nghỉ mất hai bữa, còn lớn hơn huấn luyện viên “
Bạch Kỳ lầm bầm một câu xong lại làm nóng người.
Kỷ Lâm giao toàn bộ nội dung huấn luyện lại cho anh ta, rồi thay đạo phục ra, sau mới
lái xe đến một khách sạn gần đó. Tối nay anh tham gia sinh nhật của em
gái Nhạc Du, cha mẹ Kỷ rất coi trọng bữa tiệc này, đặc biệt đặt một
phòng bao lớn trong khách sạn để ăn mừng.
Nhạc Du ra đời vừa nửa
tháng thì bị người trộm đi, sau 26 năm mới tìm được. Ai ngờ còn chưa ở
cùng cha mẹ Kỷ thêm mấy năm, thì gả cho Úc Lương Tranh. Vì vậy cha mẹ Kỉ càng thương yêu đứa con gái này, dù con lớn nhất Kỷ Lãng và con thứ hai Kỷ Lâm ở chung một nhà, cũng không quan trọng bằng một Nhạc Du.
Kỷ Lâm thấy cha mẹ như vậy không hề sai, ngược lại anh cũng thích em gái
nhỏ của mình giống cha mẹ, muốn yêu thương bù lại những ngày xa vắng cô.
Người một nhà ầm ĩ đến nửa đêm, những người đàn ông uống hơi nhiều, say lảo
đảo từ trong khách sạn đi ra. Cả nhà anh cả Kỷ Lãng đi trước, em gái
Nhạc Du ôm con gái nhỏ cùng Úc Lương Tranh theo sát phía sau, thượng
tướng Kỷ và mẹ Kỷ chậm rãi nắm tay nhau đi dạo sau cùng.
Kỷ Lâm
nhìn trước mặt một cái, lại nhìn phía sau một cái, cũng chỉ thấy mình lẻ bóng, trong lòng cũng có chút cô đơn. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù đã
không còn quan tâm đến chuyện kết hôn, nhưng nhìn người khác một nhà
hạnh phúc, ở tận đáy lòng cũng rất hâm mộ.
Uống rượu nhiều như vậy, chắc chắn không thể lái xe được nên mọi người cùng nhau đứng bên ngoài bãi đỗ xe, thuê xe về nhà.
Kỷ Lâm chưa bao giờ đi chung xe với mọi người trong nhà, lấy cớ đoàn
trường có chuyện, trong đêm khuya, một người lẳng lặng đi về nhà ở lối
đi bộ.
Ban đêm mùa hè gió thổi hết sức mát mẻ, thổi lên trên mặt
lành lạnh, cực kỳ thoải mái. Trong người Kỷ Lâm có chút rượu, bị gió
thổi thì tiêu đi không ít.
Sau khi xảy ra sự kiện kia cách đây 6
năm, đây là lần đầu tiên anh buông lỏng như vậy, thần kinh cẳng thẳng
trong sáu năm đã tạo thành gánh nặng tinh thần cực lớn cho anh, có lẽ
cha ép buộc nghỉ ngơi nửa năm là chính xác.
Kỷ Lâm thở dài một
tiếng, đè nén toàn bộ cảm xúc trong lòng, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại
hôm nay Bạch Kỳ nói với anh,có một đứa bé mới xin học, chiều nay có thể
gặp được, không biết đứa bé trông như thế nào?
Diệp Chi mới tắm
rửa xong chuẩn bị đi ngủ, thì cảm thấy có điều không ổn, vào phòng vệ
sinh cởi quần liền nhìn thấy, quả nhiên là “dì cả” đến rồi!
Diệp
Chi kêu rên một tiếng, trời nóng bức này, làm phụ nữ thật là phiền não.