
thấy như vậy không tốt
lắm.
Kết quả không ngờ được cấp trên chú ý tới, đánh giá cô tốt
vô cùng, cuối năm dự định sẽ thưởng thêm cho cô, ngược lại cũng muốn giữ lại nhân tài.
Nghỉ việc ở nhà mấy năm, Diệp Chi phải dựa vào
viết văn mà sống, mỗi ngày trừ chăm sóc Hoàn Tử, chính là ngồi trước máy vi tính gõ chữ, thời điểm buồn ngủ quá thì uống một ly cà phê, cho tới
bây giờ vẫn còn nghiện cà phê.
Thời gian nghỉ trưa, Diệp Chi đi
phòng uống nước lấy một ly cà phê, vừa muốn rời đi, thì thấy một nhóm
thư ký nhỏ của công ty xúm lại ríu rít không biết nói những gì.
Có một người cùng Diệp Chi quan hệ tương đối tốt, cũng không dối gạt Diệp
Chi, thần bí cười cười nhìn chung quanh, cuối cùng thận trọng cầm một
quyển sách đi tới trước mặt Diệp Chi , giống như cho cô xem vật gì quý
giá lắm, nói: “Chi Chi, mau nhìn. Đây là sách mới của Kì tử đại nhân.
Tôi vất vả lắm mới cướp được đó.”
Diệp Chi ngẩn người, cúi đầu
nhìn qua bìa quyển sách một cái, trong mắt không khỏi tràn ra chút cười
“Tôi đã sớm đọc qua tiểu thuyết này rồi.”
“Nói láo” cô thư ký này trợn mắt nhìn Diệp Chi một cái, “Cô không phải chỉ lớn hơn tôi ba tuổi
thôi sao? Hơn nữa sách của kỳ tử đại nhân là sách giá trị. Này lời văn,
này kịch tình, ngược, tôi đây tim gan cũng rung động rồi .”
Diệp
Chi bưng cà phê lên ly, nhẹ nhàng hớp một ngụm, cười yếu ớt nói: “Cái gì kỳ tử không kỳ tử , tôi không có hứng thú, các cô nhanh đi làm việc đi, nếu không một lát tổ trưởng tới, sách này có thể bị tịch thu đó .”
Thư ký này giật cả mình, lập tức đem quyển sách bảo bối bỏ vào trong ngực,
chen chúc trước hai luồng thịt sóng lớn trước ngực thật sinh động.”Đừng
như vậy nha, thật vất vả mới mua được.”
Cuối cùng, còn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Ai, kỳ tử đại nhân thật là thần bí, ngay cả chuyện nhỏ cũng biết”
Diệp Chi trở lại phòng làm việc của mình, nghĩ tới lời nói nhỏ của thư ký
mới vừa này, khóe môi không nhịn được nhếch lên , mặc dù cô luôn luôn
không quan tâm mình có nổi tiếng hay không, nhưng nhìn đến độc giả ưa
thích sách của mình như vậy, vẫn cảm thấy thật vui vẻ.
Một khi
vui mừng Diệp Chi liền cảm thấy cả người tràn đầy sức lực. Ngay lập tức
mở ra máy vi tính, nhấp vào QQ góc phải phía dưới lên , báo cho biên tập một tin tức, rằng tuần sau cô sẽ mở hội văn.
Biên tập Hỉ liên tiếp gửi những emo nét mặt biểu tình vui vẻ, quả thật cũng che đậy nhiều nét cười.
Diệp Chi giựt giựt khóe miệng, không thể gặp biên tập nào thứ hai …haizz…lấy cớ có việc liền thoát khỏi QQ.
Diệp Chi làm việc luôn luôn hiệu suất cao, cho tới trưa thì tất cả công việc đã làm xong, thời gian rãnh rỗi xuống dưới nghỉ ngơi thì bỗng nhớ đến
con trai.
Xế chiều hôm nay là Hoàn Tử lần đầu tiên đi học Taekwondo, không biết tiểu tử có thể thích ứng hay không? Có khóc hay không?
Diệp Chi đặt ngón tay ở trên điện thoại dừng lại một lúc lâu, rốt cuộc vẫn
là không có gọi điện thoại về nhà. Cô không muốn cưng chiều Hoàn Tử quá
mức, nếu là con gái, nuông chiều một chút cũng được, nhưng đây là con
trai da dày thịt dày không cần phải như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Chi quyết định không có gọi điện thoại. Nếu là con trai lựa chọn, vậy thì sẽ không có vấn đề.
Hoàn Tử từ buổi sáng đã bắt đầu kích động, một đứa trẻ luôn luôn nghiêm mặt, bộ dáng lạnh lùng. nhưng hôm nay mặt lại tươi cười, tắm rửa sạch sẽ,
đem bộ quần áo Diệp Chi gần đây mới mua cho mặc vào , lúc này mới chạy
đến trước mặt mẹ Diệp, chờ bà ngoại dẫn cậu đi đến đoàn trường.
Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, dù trưởng thành sớm thế nào cũng
không bù được tính tình trẻ con. Ăn xong cơm trưa không nhịn được, mắt
đen nhỏ dài không ngừng liếc về mẹ Diệp đang ngồi bên kia, dùng ánh mắt
của mình ám hiệu bà ngoại.
Mẹ Diệp đã sớm thấy được ánh mắt mờ ám của Hoàn Tử , lại làm bộ không nhìn thấy, quay đầu cùng ba Diệp nói
chuyện phiếm. Thấy bộ dạng thấp thỏm của đứa trẻ, trong lòng vui mừng nở hoa.
Mẹ Diệp có hứng thú tệ hại, ba Diệp lại không bỏ được cháu
ngoại, đặt ly rượu lên trên bàn, thúc giục mẹ Diệp mang Hoàn Tử đi đoàn
trường. Rằng đi sớm một chút cũng không có gì, coi như là để quen thuộc
với chỗ học.
Hoàn Tử cũng trợn to mắt đen bóng khẩn cầu nhìn mẹ
Diệp, bé mặc dù không biết thể hiện sự yêu thương người khác như thế
nào, nhưng trong lòng cũng rất hiểu. Nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, bò lên trên đùi mẹ Diệp, tay nhỏ bé lôi vạt áo mẹ Diệp, ngửa đầu hôn
lên mặt mẹ Diệp một cái “Bà ngoại tốt nhất.”
Hoàn Tử hiếm khi chủ động, nhất thời khiến mẹ Diệp vui vẻ ra mặt, nựng nựng cằm Hoàn Tử rồi
hôn lại một cái, đặt chiếc đũa xuống bế Hoàn Tử lên, “Ai u, thật là bà
ngoại thương chết đi được, tên tiểu tử này… Đi, bà ngoại liền dẫn tiểu
tử ngươi đi.”
Hoàn Tử lúc này mới vui mừng, đem đầu nhỏ chôn ở hõm vai mẹ Diệp, giống như con mèo nhỏ cọ xát, tỏ vẻ cảm kích.
Bên ngoài trời đang mưa, không quá lớn, nhưng mà thành phố C nhiều đồi núi, trên đường luôn là có nước đọng, mẹ Diệp cho Hoàn Tử mặc áo mưa cùng
ủng đi mưa vào, lúc này mới che dù, dắt cháu ngoại đi.
Kỷ Lâm
đang ngồi ở trong