Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323043

Bình chọn: 8.00/10/304 lượt.

uôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo không tiếng động nhưng mang ánh mắt cầu xin nhìn Kỷ Lâm.

Mẹ Diệp thường ở nhà cùng ba Diệp nói chuyện rằng cuộc sống Diệp Chi gặp rất nhiều khó khăn. Bà cho là Hoàn Tử nghe không hiểu, nhưng Hoàn Tử càng lúc càng lớn, đọc sách càng ngày càng nhiều, dần dần cũng hiểu biết thêm, rằng vì mình cho nên mẹ phải khổ cực nuôi gia đình, do đó, từ nhỏ Hoàn Tử đã không làm nũng,.

Vì vậy chỉ là một cậu nhóc năm tuổi, nhưng rất biết cách quan tâm mẹ, chưa bao giờ cậu xin Diệp Chi mua đồ chơi, đồ ăn ngon, còn âm thầm thề lớn lên sẽ bảo vệ mẹ, ngoan ngoãn không làm mẹ đau lòng.

“Yên tâm đi, nó chỉ là đói bụng thôi.” Kỷ Lâm đi tới ở bên cạnh Hoàn Tử ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Miêu lên mà không hề sợ bẩn. Mặc cho bản thân đang mặc đồ Taekwondo trắng như tuyết, giống như dụ dỗ một đứa bé, Kỷ Lâm nói: “Huấn luyện viên Bạch đã đi hâm nóng sữa, nó ăn no thì sẽ có hơi sức cùng Hoàn Tử chơi.”

Cậu không cần chơi cùng Tiểu Miêu. Cậu tới đây là để học Taekwondo mà. Hoàn Tử giả bộ ghét bỏ, liếc mắt một cái thấy Tiểu Miêu đã không còn run rẩy, trên mặt không giấu được sự mừng rỡ.

“Tốt lắm, tốt lắm, vừa đúng ấm áp.” Bạch Kỳ đem một bịch sữa tươi mới được hâm nóng mang ra ngoài, xé bao ra, nhìn quanh hai bên, cuối cùng lấy cái nắp hộp trà của Kỷ Lâm đem sữa tươi đổ vào rồi mang tới.

Thận trọng đặt nắp sữa tươi lên trên ghế dài.

Kỷ Lâm lúc này mới đặt Tiểu Hắc Miêu xuống, Tiểu Miêu mặc dù sức khỏe suy yếu, nhưng lỗ mũi lại rất thính, khẽ ngửi thấy mùi vị sữa bò, ở trong ngực Kỷ Lâm giãy giụa, muốn đi xuống.

Kỷ Lâm nhẹ nhàng búng một cái lên ót của nó, cười mắng một tiếng “đứa nhỏ không có lương tâm.”

Tiểu Miêu đưa ra đầu lưỡi phấn hồng liếm nắp đựng sữa tươi, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa bị sặc, lông một bên mặt cũng bị ngâm ở trong sữa ấm áp.

Kỷ Lâm đã sớm nhìn thấy Bạch Kỳ lấy nắp trà đựng sữa bò, là nắp hộp trà anh thích nhất nhưng nhìn Tiểu Miêu ăn vui vẻ, chỉ liếc Bạch Kỳ một cái không cùng anh ta so đo gì cả.

Bạch Kỳ lòng vẫn còn lo lắng lúc này mới buông xuống.

Bạch Kỳ trước kia cũng có nhập ngũ, làm được tới chức đội trưởng thành phố C, nhưng bởi vì cái tài liệu kia nên giải ngũ. Khi đó Kỷ Lâm đã là phó đoàn trưởng đoàn 387 rồi, lấy năng lực điều tra nổi tiếng đứng đầu toàn quân, cùng đoàn trưởng Úc Lương Tranh có thể nói cặp đôi vàng của quân đội.

Chỉ là sau lần đó ở biên giới Đông Bắc bị thương, Kỷ Lâm tính tình bỗng thay đổi. Mặc kệ thượng tướng Kỷ phản đối, tự điều mình đi Nam Phương, thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, sự sống chết lơ lửng trong gang tấc .

Cho đến năm năm sau, mới điều về Bắc Phương, thăng chức lên làm đoàn trưởng đoàn điều tra. Lúc trước, bởi vì có một nhiệm vụ rất nguy hiểm, thượng tướng Kỷ lo sợ cho con trai mình, cả đời thượng tướng lần đầu tiên đi cửa sau, tìm được người lãnh đạo trực tiếp của con trai xin ngừng tất cả nhiệm vụ của Kỷ Lâm, để cho anh tu dưỡng nửa năm, sau sẽ vào lại bộ đội báo cáo.

Tiểu Hắc Miêu liếm sữa tươi có chút khổ cực, liếm một nửa, rơi vãi mất một nửa, Kỷ Lâm ở một bên nhỏ nhẹ an ủi nó “Chậm một chút… không ai giành với ngươi… ngoan… ăn từ từ… đúng đúng… cứ như vậy.”

Rồi lại hâm thêm một bịch sữa nữa, sợ chỉ một bịch sữa tươi nhỏ Tiểu Hắc Miêu ăn không đủ.

Nhìn bộ dáng cẩn thận kia, chắc chắn là nhìn Tiểu Hắc Miêu này thành một đứa trẻ nhỏ rồi.

Sắc mặt của Bạch Kỳ hơi phức tạp, tính tình Kỷ Lâm tốt như vậy, tại sao lại gặp phải việc như vậy? Thật sự là việc đời khó đoán.

Hoàn Tử ở bên kia mở mắt nhỏ dài, tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Hắc Miêu đang liếm sữa tươi. Lúc này, trên mặt không còn lạnh lùng nữa, ngược lại lộ ra nét mặt ngây ngô đúng với tuổi của cậu .

Kỷ Lâm lơ đãng liếc cậu một cái cảm thấy vui vẻ, đưa tay khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử, trong lòng cảm thấy rất thích thú. Đây là một cậu bé hiền lành, mặc dù không biết tại sao tính tình lại lạnh lùng, nhưng lại làm người khác rất thích.

Hoàn Tử chăm chú nhìn Tiểu Hắc Miêu đang uống sữa, cũng không có để ý Kỷ Lâm nhéo mặt của mình, len lén đưa tay sờ sờ chân trước của Tiểu Miêu , thấy Tiểu Miêu không có phản kháng, lại sờ sờ bụng nhỏ mềm mại của người ta, cuối cùng, lúc này mới mím môi len lén cười.

Tiểu Hắc Miêu ăn no liền có sức. Ở băng ghế dài phía dưới tìm được một quả bóng nhỏ, dùng chân nhỏ đẩy tới đẩy lui, chơi hoài không chán, cảm thấy mèo nhỏ sức sống thực mạnh mẽ.

Hoàn Tử cúi đầu nhìn thấy tay nhỏ bé của mình dính bùn , lại quay sang nhìn Kỷ Lâm đang ngồi ở trên võ đài, yên lặng đem tay nhỏ bị bẩn của mình giơ trước mặt Kỷ Lâm, ý muốn khiến Kỷ Lâm dẫn cậu đi rửa tay.

Thấy Kỷ Lâm không để ý cậu lại đi tới bên cạnh đụng đụng, ở dưới mắt Kỷ Lâm xoa xoa đôi bàn tay.

Kỷ Lâm đã sớm chú ý tới hành động mờ ám của Hoàn Tử, nhưng vờ như không nhìn thấy. Hôm nay anh ta muốn xem đứa trẻ này lúc nào thì có thể mở miệng cầu xin anh.

Hoàn Tử thích sạch sẽ, thấy Kỷ Lâm chậm chạp không hiểu ám hiệu của mình, khuôn mặt nhỏ bé đỏ cả lên, cuối cùng vẫn là ngập ngừng nói nói: “Huấn luyện viên, ta...ta muốn đi rửa tay.”

“Ồ” Kỷ Lâm che giấu ý cười xấu xa ở trong mắt, giơ một


Polly po-cket