
võ đài chờ Bạch Kỳ mua cơm trở lại, nghe tiếng mở cửa, còn tưởng rằng là Bạch Kỳ, lớn tiếng gọi “Bạch Kỳ, tới đây nhanh đi,
đói chết ta rồi. Mau. Bưng thịt kho cho lão gia nhanh lên.”
Thấy
người tiến vào nhưng không có lên tiếng, lúc này mới phát giác được điều không hợp lý. Quay đầu nhìn lại, một già một trẻ đang lườm mắt nhìn anh ta. Đặc biệt là đứa bé nhỏ nhỏ đó, mặc áo mưa màu xanh dương, cái mũ
còn chưa có mở xuống, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nanh ta, lại tinh xảo đẹp
mắt, tự dưng cũng làm người khác sinh ra một cảm xúc yêu thích ở trong
lòng.
Kỷ Lâm ho khan một tiếng, trên mặt lập tức lộ ra bộ dáng nghiêm trang, đi tới mẹ Diệp nói: “Ai u, ngài đây là?”
Mẹ Diệp nghe được anh nói mới giật mình, chỉ chỉ Hoàn Tử, nói: “Cháu ngoại nhà tôi, Diệp Cảnh Thâm, ngày hôm qua mẹ tiểu tử đã đến và đóng tiền,
để cho tiểu tử xế chiều hôm nay tới học Taekwondo.” Dừng một chút, thấy
cháu mình đang mặc áo mưa trên người, cười nói: “Tiểu tử không kịp đợi
liền tới sớm một bước.”
“Thì ra là Diệp Cảnh Thâm à, tôi đã
biết.” Kỷ Lâm cúi đầu quan sát Hoàn Tử mấy lần, thấy đứa trẻ sạch sẽ cởi áo mưa của mình ra, thân hình trắng noãn, không nhịn được đưa tay vuốt
vuốt đầu nhỏ của Hoàn Tử , “Không sao, tới sớm cũng được, vừa đúng có
thể dạy nhiều thêm một ít, à bác nếu đang có chuyện hãy về nhà đi, buổi
tối đến giờ tới đón là được, không cần ở tại nơi này đợi.”
Mẹ
Diệp là một người tùy tùy tiện tiện, thấy Hoàn Tử không khóc không làm
khó, chỉ hiếu kỳ trợn tròn mắt nhìn đoàn trường, nhất thời yên tâm,
“Được, buổi tối mẹ nó tan việc sẽ tới đón về, Hoàn Tử liền phiền huấn
luyện viên rồi.”
“Không có việc gì.” Kỷ Lâm trả lời một câu, rồi tiễn mẹ Diệp ra khỏi đoàn trường.
Kỷ Lâm vừa đi, Hoàn Tử liền không nhịn được quang minh chính đại quan sát
cả đoàn trường . Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lạnh lùng. Mặc kệ đối với thứ nào cũng vậy, dù tò mò cỡ nào cũng không chịu biểu hiện ở trên mặt, cảm
thấy như vậy không quen.
Vào lúc này không có ai rồi, khuôn mặt
nhỏ nhắn căng thẳng mới thư giãn một chút, ngồi xổm người xuống sờ sờ
dọc theo đoàn trường, lại nhìn một chút trên ghế dài đang để vài món đạo phục, nét mặt kích động đỏ rần.
Kỷ Lâm vừa đi vào tới thấy được
bộ dáng hưng phấn của đứa nhỏ, nhất thời vui vẻ, không để ý Hoàn Tử giãy giụa đem đứa nhỏ bế lên. “Gọi là Hoàn Tử đúng không ? mấy tuổi? Tại sao muốn học Taekwondo?”
Hoàn Tử từ nhỏ đã không thích người khác
gọi bằng tên riêng, đứa nhỏ này sớm đã cảm thấy tên riêng của mình chỉ
người nhà mới có quyền gọi. Lúc này nghe Kỷ Lâm nói lời này, khuôn mặt
nhỏ nhắn lập tức xụ xuống.
Cái lão huấn luyện viên mắt hồ ly thật sự là quá đáng ghét. Người ta có tên thật, gọi là Diệp Cảnh Thâm. Rõ
ràng bà ngoại cũng mới vừa nói với anh ta.
“Diệp Cảnh Thâm.” Hoàn Tử lạnh lùng nói. Ở trong ngực Kỷ Lâm giùng giằng muốn xuống đất, còn vừa không quên nói to tên của mình.
Kỷ Lâm cảm thấy bộ dáng uốn éo người của đứa trẻ hết sức dễ thương. Cũng
không thả ra, siết tay ôm lấy Hoàn Tử, nhìn thân hình nhỏ không ngừng
giãy giụa, khóe miệng càng cười lớn hơn.
Cuối cùng nhìn nét mặt quẫn bách của Hoàn Tử đỏ rần lên, sợ đứa nhỏ khóc lên, lúc này mới thả ra.
Hoàn Tử chưa bao giờ gặp qua người nào siêu cấp vô lại như thế. Mình làm mặt lạnh cũng cười, trầm mặc cũng cười, đều giống như không thấy bộ dạng
khó chịu của mình, quả thực là đệ nhất thiên hạ da mặt dày.
Đứa
nhỏ yên lặng ngồi ở trên ghế dài. Trên mặt lạnh lùng nhưng trong đầu lại nghĩ hay là đọc lại quyển binh pháp Tôn Tử kia xem có thể tìm được
phương pháp đối phó với tên huấn luyện viên vô lại kia hay không.
“Kỷ Lâm. Cơm đến rồi. Buổi trưa hôm nay là cơm thịt kho. Chủ quán còn tặng
thêm dưa muối củ cải trắng.” Bạch Kỳ xách theo túi lớn chạy đến bên cạnh Kỷ Lâm, vừa định đem túi thả vào trên cái băng ngồi, liền thấy được
hình dáng nhỏ nhắn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh Kỷ Lâm … Hoàn Tử.
Nhất thời kinh hãi lui về phía sau một bước, “Ta nói Kỷ Lâm, đứa nhỏ này là
ai à? Không phải là con riêng của ngươi chứ?” Nhìn cặp mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.
Chỉ là một câu sau anh ta còn chưa nói ra
ngoài, Kỷ Lâm liền cho anh ta một cước, “Câm miệng đi, đây chính là con
trai của người hôm qua ngươi thu tiền đó.”
“A, thì ra là đứa nhỏ
này. Nhìn thật đúng là nhỏ, đến năm tuổi rồi sao?” Bạch Kỳ tính tình
thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, nhưng không biết lời này chọt trúng chỗ
hiểm của Hoàn Tử .
Hoàn Tử hiểu chuyện sớm, rất sớm đã biết gia
đình của mình cùng người khác không giống nhau, người ta ba và má đều
có, mà mình cũng chỉ có mẹ.
Đứa bé biết gia đình mình gọi là gia
đình đơn thân, đã sớm thề muốn bảo vệ mẹ thật tốt. Hôm nay Bạch Kỳ dám
nói cậu ta nhỏ. Còn nói cậu ta không giống năm tuổi.
Hoàn Tử nắm
thật chặt quả đấm nhỏ, ở sau lưng trợn mắt nhìn Bạch Kỳ một cách hung
ác, học Taekwondo xong người chết lại tăng thêm một người, Bạch Kỳ.
Kỷ Lâm vừa mở ra hộp cơm, vừa dùng ánh mắt chú ý Hoàn Tử, tự nhiên thấy
được cậu bé có điều mờ ám, trong lòng cũng vui mừng nở hoa, chưa từng
gặp đến đứa bé nào như thế, đang muốn mở