
rong khoảng thời gian ngắn nhìn có chút mất hồn, anh không để lại dấu vết đem điện thoại di động xuống dưới bàn, len lén đem hình làm hình nền điện thoại, khi Diệp Chi chưa kịp phản ứng đã khéo léo đổi chủ đề.
“Như thế nào? Có được hay không? Vấn đề tiền nhuận bút em không phải lo lắng.” Ngón tay Mạnh Trường Thụy gõ trên mặt bàn một cái, “Ít nhất là một vạn chín.”
“Nhiều như vậy?” Diệp Chi kinh ngạc, cũng quên chuyện hình lúc nãy, “Biên tập của anh. . . . . . Đây là nghiêm túc.”
Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, “Dù sao sách của em sớm muộn gì cũng ra, không bằng ký cho anh, bìa tùy em chọn, bảo đảm tìm cao thủ hợp tác.”
Diệp Chi đặt ly xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút, hôm nay cô cũng đã có chút danh tiếng, quả thật không cần lo lắng vấn đề bản thảo, hơn nữa biên tập của Mạnh Trường Thụy cô cũng đã tiếp xúc qua mấy lần, người này cũng không tệ chắc không có vấn đề gì, vậy thì ký cho anh thôi.
Diệp Chi vừa định mở miệng đồng ý, chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thụy ở bên tai nói: “Biên tập của anh nói rồi, em nhất định phải đồng ý, muốn anh. . . .”
Anh cố ý kéo dài âm cuối, cũng không nói câu nói kế tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Chi .
“Như thế nào?”
“Dùng sắc đẹp dụ dỗ.”
“Khụ khụ” Trên mặt Diệp Chi thoáng qua vẻ lúng túng, trừng mắt liếc anh một cái, “Nói cái gì đó ?”
Mạnh Trường Thụy cười nhẹ, ngón tay vuốt nhè nhẹ ở trên ly thủy tinh, giọng điệu giống như nghiêm túc lại giống như nói giỡn, “Như thế nào, Kỳ Rơi Vô Hối đại nhân, sắc đẹp ở phía trước, em không cần?”
Hô hấp của Diệp Chi cứng lại, nhịp tim dần dần nhanh lên, cô biết Mạnh Trường Thụy đang thử dò xét thái độ của cô, nhưng. . . . . . Hiện tại trong lòng cô là một mớ bòng bong, muốn đồng ý, nhưng có chút sợ, sợ bởi vì rung động nhất thời mà sau này hối hận, thật sự là mâu thuẫn khác thường.
Nhưng. . . . . . lông mi Diệp Chi run rẩy, người đàn ông này theo đuổi mình ba năm, giúp mình nhiều như vậy vội, bản thân tuy không có tình yêu nam nữ đối với anh, nhưng cũng không bài xích đi cùng với anh.
Như vậy thì đồng ý đi, vòng vo cũng không phải là cách tốt.
Nghĩ tới đây, Diệp Chi hít sâu một hơi, dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường Thụy, “Trường thụy, tôi. . . . . .”
Mạnh Trường Thụy giật mình, thân thể không tự chủ cương cứng, nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi. . . . . .”
Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng ‘bịch’, rõ ràng có người cố ý ngồi vào băng ghế phát ra âm thanh, trên truyền hình phát ra《điệp khúc màu lam》nhà hàng Tây trung có vẻ cực kỳ chói tai.
Lời nói của Diệp Chi bị cắt đứt, quay đầu cau mày nhìn không ngờ ngay lập tức trợn tròn mắt, ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của cô, một người đang cầm một tờ thực đơn nghiêng đầu canh chừng hai người cô, không phải là đứa con nhà mình với Kỷ Lâm sao.
“Các người… các người vì sao lại tới?” Diệp Chi kinh ngạc thiếu chút nữa đứng lên, cuối cùng vẫn là nhịn được, ánh mắt dừng lại ở trên người một lớn một nhỏ quét mấy vòng, nhíu mày hỏi.
“Ăn cơm.” Hoàn Tử nghiêm mặt, cứng rắn nhìn Diệp Chi nói một câu, vừa nói, còn vừa đưa tay mập mạp lật thực đơn mấy cái.
Chữ không biết. . . . . . Nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Lông mi Hoàn Tử run rẩy, chỉ vào mấy hình ảnh tương đối dễ nhìn, làm bộ hướng về phía phục vụ nói: “Cái này cùng cái này.” Nói xong rồi lập tức đóng thực đơn lại, ưỡn thẳng lưng ngồi trên băng ghế, nghiêm túc nhìn Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ, cháu đã gọi xong rồi.”
Kỷ Lâm đã sớm nhìn ra Hoàn Tử không hoàn toàn biết hết chữ, nhưng đứa nhỏ này cố tình không có rụt rè, ngược lại như một người lớn gọi thức ăn, nếu không phải trường hợp không tốt, tình địch bên cạnh lại nhìn chằm chằm, Kỷ Lâm đã sớm bật cười.
“Ừ, cho hai phần mỳ Ý.” Kỷ Lâm không nhìn thực đơn, trực tiếp nhìn nhân viên phục vụ nói một câu. Mì rất tốt cho dạ dày , Hoàn Tử vừa vặn mới bị viêm dạ dày, ăn cái này sẽ khá hơn một chút.
Hai người bọn họ đều gọi món ăn xong rồi ngồi như kỳ đà cản mũi nhưng xem như không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Trường Thụy ở một bên tức giận sầm mặt lại, nếu không phải người này mang theo Hoàn Tử xông tới, vào lúc này Chi Chi đã thành công trở thành bạn gái của anh rồi .
Ánh mắt của hai người trên không trung chạm vào nhau, nhất thời văng lửa khắp nơi.
Kỷ Lâm: tới đây. Lão tử ngày ngày ra chiến trường. Sử dụng ánh mắt giết chết ngươi. Giết chết ngươi. Giết…giết…giết….
Mạnh Trường Thụy: dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi đi tìm chết đi. Chết đi… chết đi.
Hai người đang dùng ánh mắt đấu nhau, Diệp Chi lại không nhịn được, đẩy ghế ngồi ra đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàn Tử, “Hoàn Tử, con với huấn luyện viên Kỷ vì sao lại tới đây?”
“Ăn cơm.” Hoàn Tử len lén liếc Mạnh Trường Thụy một cái, vẫn như cũ là hai chữ này.
“Diệp Cảnh Thâm.” trên mặt Diệp Chi khẽ mang một chút não, “Có phải là con quấn lấy huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên dẫn con tới hay không?”
Kỷ Lâm thấy không xong, đây là muốn la Hoàn Tử rồi, vội vàng nhìn Mạnh Trường Thụy bỏ lại một ánh mắt “Về sau sẽ chăm sóc ngươi”, quay đầu nhìn Diệp Chi nói: “Chi Chi, đừng trách Hoàn Tử, l