
i đi.” Cấp trên nhìn cô một lúc rồi đem chồng tài liệu đặt lên trên tay Diệp Chi lần nữa.
Diệp Chi đã làm ở công ty ba năm nhưng chưa bao giờ làm sai chuyện gì, mấy ngày nay lại liên tiếp phạm sai lầm, nếu nói trong nhà không có chuyện gì thì anh thế nào cũng không tin .
Ai, cô gái này cũng coi là mệnh khổ, cấp trên thở dài, thôi, tha cho cô ta đi, đầu năm nay nhân viên tốt rất hiếm có.
Diệp Chi nắm chặt tài liệu, nghiêm mặt đi trở lại chỗ ngồi của mình, cô theo thói quen muốn ngồi xuống ghế dựa nhưng bởi vì không yên lòng nên ngồi lệch, ‘Bịch’ một tiếng, cả người cả ghế ngã ngửa trên đất.
“Chi Chi, cô rõ là. . . . . . Vội vàng cái gì kia chứ.”
“Tôi hỏi, cô gần đây sao vậy? Như vậy mà cũng có thể té.”
“Té đau sao? Này, làm sao cô khóc?” “Vì một cô gái mà cậu như vậy sao?” Bạch Kỳ mệt mỏi lau mồ hôi trên mặt, lầm bầm nói bên tai Kỷ Lâm đã say bí tỉ: “Cùng tớ đi gặp vài cô gái đi, con người cậu ngay cả tay nhỏ của con gái cũng chưa từng sờ, cứ như vậy sau này làm thế nào?”
Bạch Kỳ thật lòng cảm thấy đầu Kỷ Lâm không bình thường, anh không hiểu tại sao anh ta không hết hi vọng với Diệp Chi.
Diệp Chi có nơi nào tốt? Tuy nói bộ dáng đẹp mắt nhưng cũng đã sinh đứa bé cho người khác rồi, lấy điều kiện của Kỷ Lâm muốn tìm cô gái so với Diệp Chi trẻ tuổi, xinh đẹp hơn vô cùng đơn giản nhưng Kỷ Lâm lại chỉ muốn treo cổ trên một thân cây.
Hơn nữa người ta đối với anh có ý thì anh như vậy cũng không sao. Mấu chốt là người ta không coi anh ra gì.
Bạch Kỳ tức sôi ruột, trong lòng sinh oán niệm với Diệp Chi từ từ tăng lên.
Nhớ năm đó lúc anh vẫn còn trong quân đội, Kỷ Lâm là người rất phóng khoáng. Có một lần quân diễn, phía trên vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của tân binh nên cố ý an bài mấy thiếu tá đứng đầu trong quân làm mẫu cho các tân binh, hơn nữa đều chọn những hạng mục khó khăn nhất .
Những nhiệm vụ này thiếu tá hoàn thành cũng không phải quá khó khăn, nhưng ai cũng người đầy bụi đất, mặt xám mày tro nhìn giống như vừa mới đâm vào trong đầm lầy nào đó.
Chỉ có Kỷ Lâm toàn thân sạch sẽ, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, bước đi thật nhanh tới trước mặt thủ trưởng, chào một cái quân lễ gọn gàng.
Lúc ấy cả đoàn bọn họ cũng xôn xao, cái nhiệm vụ đó chỉ có thiếu tá nhà bọn họ hoàn thành dễ dàng. Như một cây bạch dương nhỏ, dáng người thẳng tắp, ngược ánh mặt trời đi tới quả thật không biết khiến bao nhiêu người phải cảm thấy kính nể.
Nhưng bây giờ thì sao, Kỷ Lâm đang cả dựa vào trên người anh, chân nhũn ra, ngay cả đứng cũng không vững chỉ vì một cô gái không nhận điện thoại của anh, bỏ mặc anh.
Trong lòng Bạch Kỳ càng buồn bực, nhìn Kỷ Lâm càng không vừa mắt, trong giọng nói còn có tức giận “Cậu xem cậu bây giờ là cái hình dạng gì, nhìn thấy đã phiền. Chỉ muốn trói lại, đóng gói xách về nhà. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, Đclmm.”
Dừng một lát thấy Kỷ Lâm không có phản ứng, dứt khoát dán bên tai của anh lớn tiếng rống “Đoàn trưởng Kỷ, cậu còn không mau tỉnh ngộ đi. Người như Diệp Chi tầm mắt cao, nhìn cậu không vừa mắt. Cậu còn cứ ngã vào sao ? Bạn bè như tớ nhìn cậu thật không vừa mắt.”
Bạch Kỳ vừa nói một chữ Diệp Chi ra ngoài, thấy Kỷ Lâm vốn đang nhắm mắt lại mơ hồ không ra dáng cọ một cái thẳng eo lên, đứng thẳng tắp, quả thật so với canh giải rượu còn có tác dụng hơn.
“Chi… Chi Chi?”
Cặp mắt không có tiêu cự nhìn khắp bốn phía “Chi Chi tới? Anh...Anh ở đây. . . . . . Ở chỗ này nè.”
“Cô ta không có tới. Người ta đi tìm đàn ông khác rồi” Bạch Kỳ nắm tất cả thời cơ đả kích Kỷ Lâm, trên mặt tuấn tú có mười phần ý trào phúng, giễu cợt.
“Hắc hắc.” Kỷ Lâm cười khúc khích, không nhận ra đó là lời nói của Bạch Kỳ, ngược lại ngẩng đầu lên chỉ vào bầu trời “Một Chi Chi, hai Chi Chi, ba Chi Chi. . . . . . Đầy trời đều là Chi Chi. Hắc hắc.”
“Kỷ Lâm. Đủ rồi.” Bạch Kỳ rống giận “Đầy trời toàn là sao, không phải Diệp Chi nhà cậu.”
“Không, chính là Diệp Chi . . . . . .” Kỷ Lâm lôi tay của Bạch Kỳ, một ngón tay chỉ vào đầu của mình, vừa lảo đảo đi về phía trước vừa say khướt nói: “Nơi này. . . . . . Nơi này đều là Chi Chi. . . . . .”
“Anh hai ơi, em van anh, em lạy anh được không?” Bạch Kỳ đem ý đồ chạy loạn của Kỷ Lâm kéo trở về, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng há miệng ngậm miệng đều là Diệp Chi, tớ nổi hết da gà rồi.”
Anh thốt ra lời này xong, Kỷ Lâm quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh theo dõi anh, không hề nháy mắt.
Bạch Kỳ bị anh canh chừng mà tê dại da đầu, lui về sau một bước nhỏ, “Làm gì?”
“Cậu đi đi. Cút đi.” Kỷ Lâm đưa tay ra xô đẩy Bạch Kỳ “Tớ...tớ muốn đi gặp Chi Chi. . . . . . Cậu về trước, về nhà trước đi.”
“Cậu nổi điên làm gì?” Bạch Kỳ tức giận hận không thể cho Kỷ Lâm hai cái bạt tai “Người ta không nhớ cậu. Nhìn cậu không lọt mắt. Cậu rốt cuộc có biết hay không hả?”
Giọng nói của Bạch Kỳ rất lớn, cơ hồ dán vào lỗ tai Kỷ Lâm mà hét, ngay cả Kỷ Lâm uống say, đầu óc chậm chạp, cũng không thể coi thường những lời này của anh.
Đầu của anh từ từ thấp xuống, cả người cũng bao phủ trong bóng đêm, ánh sáng trong mắt cũng từ từ dập tắt.
Hai người vốn đang nhao nhao ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩn