
h lại, trầm mặc không tiếng động, không khí trầm muộn có thể khiến người ta hít thở không thông.
Hồi lâu, Bạch Kỳ chợt níu Kỷ Lâm lại, giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn “Kỷ Lâm, tiên sư mày. Tớ đây kiếp trước thiếu nợ cậu sao? Cậu không phải muốn gặp Diệp Chi sao? Tớ dẫn cậu đi.”
Trong lòng Bạch Kỳ lửa giận dâng trào mãnh liệt kéo Kỷ Lâm đi về phía trước “Cậu chỉ đường cho tớ. Hôm nay tớ không nhét cậu vào ổ của Diệp Chi thì tuyệt không bỏ qua.”
Mà cùng lúc đó, nhà họ Diệp ầm ĩ lật trời. Ba Diệp đem kính lão hung hăng ném xuống đất một cái, gương mặt già nua biến thành màu gan heo, chỉ ngón tay vào Diệp Khung phát run, trong giọng nói khàn khàn: “Diệp Khung. Hôm nay mày dám bước ra khỏi cái nhà này nửa bước thì về sau cũng đừng nhận thức ta đây là cha nữa.”
Mẹ Diệp nằm ở trên ghế sa lon không ngừng rơi lệ, nghẹn ngào muốn nghẹt thở, Diệp Chi chỉ có thể không ngừng vỗ lưng bà, dụ dỗ đút cho mẹ Diệp một chút nước ấm rồi mới đặt ly xuống, lau nước mắt trên mặt bà “Anh, anh không thể không đi sao? Anh muốn chọc ba mẹ tức chết sao? Ba mẹ nhiều năm vì anh gánh chịu bao nhiêu khổ tâm như vậy. Làm sao anh… Làm sao anh lại không suy nghĩ một chút?”
Cô rống khàn cả giọng giống như lo lắng hãi hùng và oán hận chất chứa trong đáy lòng nhiều năm bây giờ ngay giờ khắc này tìm được một chỗ tháo nước “Bang phái của anh quan trọng. Anh em của anh quan trọng. Như vậy gia đình này thì sao? Ba mẹ đã hơn sáu mươi rồi. Anh, anh rốt cuộc có biết hay không?”
Nước mắt mơ hồ hết tầm mắt, Diệp Chi chỉ có thể nhìn rõ thân thể hình dáng của Diệp Khung, nhưng cô không có dời mắt đi mà hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Khung, ngay cả mắt đau cũng không phát giác.
Tối hôm nay, người một nhà họ Diệp ăn cơm tối xong, vốn đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Diệp Khung nhận điện thoại nói là bang phái bọn họ lại đối đầu với bang phái khác đánh nhau muốn Diệp Khung chạy qua. Chuyện lần này sợ rằng không dễ xử lý, đã chém chết không ít người.
Lúc Diệp Khung nghe điện thoại không cẩn thận nhấn phím loa ngoài, ba Diệp và mẹ Diệp lại cố ý nhỏ âm lượng ti vi, nên cuộc đối thoại kia nghe rất rõ ràng.
Một chữ “chết” làm mẹ Diệp sợ hãi hồi lâu cũng chưa có hồi phục lại. Liều mạng không cho Diệp Khung đi, nhưng Diệp Khung khi nào nghe lời bà nói, cầm áo khoác lên cố ý đi, hơn nữa còn thuận tay cầm dao gọt trái cây trên khay trà lên.
Nhất định phải đi, nhất định không thể từ chối, trong nhà nhanh chóng ầm ĩ, ngay cả ba Diệp rất ít khi nói lần này cũng thực sự tức giận. Thật may Hoàn Tử đã đi ngủ rồi nên không thấy một màn này.
Diệp Khung giữ vững tư thế tay nắm cửa đứng thẳng nguyên tại chỗ bất động một hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Diệp Chi “Chi Chi, em đừng khuyên anh, anh đã như vậy, quay đầu không được nữa rồi.”
Anh dừng một lát cố gắng nặn ra nụ cười nhưng chỉ làm da mặt kéo ra một vẻ mặt quái dị mà khổ sở “Anh đã sớm biết, anh đời này không thể làm người tốt nữa, em gái là tốt nhất, có gắng chăm sóc tốt cho ba mẹ.”
Nói xong câu đó, anh kéo cửa ra không chút do dự đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Mẹ Diệp gào khóc, ba Diệp cũng mềm nhũn chân tay, thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên sàn nhà. Diệp Chi muốn qua dìu lại bị ba Diệp đẩy ra.
Ông mệt mỏi thở hổn hển, nói chuyện cũng không rõ câu, nói gần nói xa nhưng đều là Diệp Khung “Con gái, nhanh…nhanh xem anh con, đem… túm cổ anh con trở lại.”
Diệp Chi cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, gật đầu lia lịa chạy nhanh ra cửa.
Diệp Khung đi rất nhanh, khi Diệp Chi đuổi kịp ra nhà để xe thì anh đã nổ máy xe rồi.
“Anh. Anh dừng lại. Anh hãy nghe em nói mấy câu.” Diệp Chi vừa kêu, vừa đuổi theo xe của Diệp Khung, tốc độ xe chạy so với cô rất nhanh.
Giọng nói của cô rất lớn, Diệp Khung vừa mới nổ máy xe không thể nào không nghe thấy, vậy mà anh lại không dừng lại càng chạy càng nhanh, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Diệp Chi.
Diệp Chi cũng không buông tha, cắn răng đuổi tới cửa chung cư cho đến khi không thể nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khung nữa, lúc này mới tuyệt vọng dừng bước lại thở hổn hển.
Anh của cô đối với cô rất tốt, khi còn bé điều kiện gia đình không được tốt, mặc kệ trong nhà có đồ ăn ngon gì, cho dù là một cục đường, một cây kem, anh đều giữ lại cho cô ăn còn mình thì không có động vào một cái.
Sau này anh của cô dần dần lớn, bắt đầu ra ngoài kiếm sống, mỗi lần nhìn thấy cô đều chỉ nói hai câu: một câu là có người nào khi dễ em không, một câu khác là có tiền hay không.
Sau này khi cô có Hoàn Tử, anh của cô giống như bị điên muốn đi trả thù tên lưu manh nào đó, nếu không phải cô ngăn lại thì thiếu chút nữa đã đi giết người rồi.
Qua nhiều năm, sự yêu thương của anh trai, Diệp Chi vẫn luôn ghi ở trong lòng. Cho nên mặc dù anh của cô luôn làm mặt lạnh với ba mẹ, Diệp Chi cũng cũng vẫn tin tưởng anh.
Vì lòng tin này mà cô mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, sợ anh của cô bị người ta đánh, bị người đả thương, có lúc suy nghĩ nhiều, buổi tối nằm mơ đều thấy máu tươi dầm dề.
Cô khuyên nhủ, cầu xin, thậm chí muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Khung nhưng không thể ngăn cản được anh đi trên