
hai người vây quanh thùng lớn ăn đến khi miệng chảy đầy mỡ vô cùng vui vẻ.
Cũng không biết vì sao hôm nay Bạch Kỳ không có tới, gọi điện thoại thì anh ta không nhận, Kỷ Lâm lắc đầu thật là không có phúc ăn. Thật ra thì KFC ăn thật ngon, chả trách Hoàn Tử thích ăn như vậy.
Có người yêu rồi nên hôm nay Diệp Chi mặt mày hồng hào, không thấy ra hôm qua cô vô cùng bất ổn, buổi chiều làm xong công việc, việc đầu tiên cô làm là đi đón con trai ở võ đường, gặp con trai cũng được gặp bạn trai.
Lúc Diệp Chi đẩy cửa đi vào, Kỷ Lâm và Hoàn Tử đang mỗi người một cánh gà gặm, nghe tiếng động ở cửa quay đầu nhìn thì hai người bỗng sợ mất hồn.
Kỷ Lâm: Mẹ nó. Chi Chi thế nào lại đến lúc này.
Hoàn Tử: Không xong, mẹ sẽ tịch thu cánh gà.
Hai người liếc mắt nhìn nhau ăn ý vươn tay, ‘Vèo’ một mang cả thùng cánh gà đẩy xuống dưới đáy bàn.
Diệp Chi thấy toàn bộ hành động này ở khóe mắt, khẽ nheo mắt đi tới hai người, trên mặt còn mang theo nụ cười xán lạn nhìn làm Kỷ Lâm và Hoàn Tử rùng mình, tội nghiệp cúi đầu chờ chuẩn bị xử phạt.
Còn ở bên kia, Diệp Khung vừa mang theo thủ hạ là một nhóm người vô cùng có kinh nghiệm tránh thoát hàng loạt cảnh sát.
“Anh Diệp, nếu không chúng ta trốn một thời gian đi, trong khoảng thời gian này không biết vì sao lại kiểm tra chặt như vậy.” Một thanh niên cao lớn hình dạng như cái kéo lo lắng nhìn Diệp Khung nói.
“Không sao.” Diệp Khung đáp một tiếng, trên người mùi máu tươi nồng đậm, có anh thì cũng sẽ có người khác. “Bây giờ rút lui thì về sau sẽ không có cách nào quay về được.”
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Diệp Khung lạnh lùng cắt đứt lời của anh ta, lấy ra một dải băng gạc băng bó qua loa vết thương, thở hổn hển rồi tiếp tục nói: “Đã vất vả nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, cậu chịu bị người khác thâu tóm hoặc bị chính phủ tịch thu sao?”
Thanh niên kia cắn cắn môi “Không nỡ.”
“Sao lại không nỡ?” Diệp Khung thản nhiên liếc hắn, khóe mắt và đuôi mày đều mang khí có thể đả thương người “Liều mạng qua lần này, về sau thành phố C chính là thiên hạ của chúng ta, nhưng liều mạng bất quá. . . . . .”
Cậu ta dừng một lát, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười cực kì nhạt “Bất quá là chết, có gì ghê gớm đâu.” “Chi Chi, anh sai rồi.” Thấy Diệp Chi đi tới trước mặt, bộ dáng cười như không cười, Kỷ Lâm tranh thủ kéo thùng gà rán ra, chọn một miếng gà còn nguyên đưa lên nịnh nọt nói: “Em đói không? Ăn một miếng lót bao tử đi.”
“Mẹ ăn.” Hoàn Tử nháy nháy mắt giống Kỷ Lâm như đúc, phụ họa theo Kỷ Lâm ân cần nói: “Mẹ đi làm cực khổ.”
Đứa nhỏ này cũng học được nịnh hót, Diệp Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi của con trai bất đắc dĩ nhận lấy một miếng gà kia, nói “Được rồi, mẹ không trách con.”
Vậy anh đâu, còn anh thì sao? Kỷ Lâm liều mạng nhích gần về phía Hoàn Tử để ké chút ánh sáng của cậu khiến Diệp Chi đặc xá cho mình vô tội.
Ai ngờ Diệp Chi làm mặt nghiêm trừng mắt nhìn Kỷ Lâm: Đợi lát nữa sẽ xử lý anh.
Kỷ Lâm yên lặng cúi đầu giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, hơi sức cả người trong khoảnh khắc đã biến mất không còn bóng dáng. Đúng là phân biệt đối xử, thật đáng ghét.
Diệp Chi chưa ăn miếng gà kia, cô không thích ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, cúi đầu nhìn thấy cả thùng gà, bên trong không còn bao nhiêu thịt chỉ còn lại một đống xương và mấy vỏ hộp khoai tây chiên. Vậy hai người này đã ăn rất nhiều.
Diệp Chi thả miếng gà trên tay mình vào trong thùng, dùng khăn giấy Kỷ Lâm đưa tới lau tay, nhìn Hoàn Tử nói: “Hôm nay đã ăn nhiều như vậy, không cho ăn nữa, nếu không tối nay lại không ăn được cơm.”
Dừng một lát, khẽ cao giọng “Về sau chỉ được nửa tháng ăn một lần, hơn nữa phải nói cho mẹ biết, biết không?”
Hoàn Tử nghe vậy gật đầu liên tục, không biết có phải là ở chung một chỗ với Kỷ Lâm thời gian dài hay không mà học được mấy phần khôn khéo.
“Anh thì sao?” Diệp Chi chuyển sang Kỷ Lâm.
“Anh cũng vậy.” Kỷ Lâm gật đầu như bằm tỏi, lúc này vẫn không quên đóng phim nịnh bợ “Em nói gì chính là cái đó.”
“Cái này cũng đúng.” Diệp Chi hừ một tiếng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Kỷ Lâm chăm chú cho Hoàn Tử ăn nên hôm nay còn chưa có học Taekwondo. Đợi Hoàn Tử tiêu hóa hơn nửa canh giờ mới bắt đầu để cậu luyện đá chân đánh quyền.
Hoàn Tử đã học Taekwondo hơn một tháng, đứa nhỏ rất có thiên phú, tạm thời đá chân có thể đứng vững như tượng rồi, có lẽ là do Kỷ Lâm dạy, cũng có khi là do cậu nhìn người khác đá mà học được.
Kỷ Lâm muốn dạy cho cậu cách đứng vững trước, nên mỗi ngày bài tập luyện cũng chỉ xoay quanh nội dung: chạy bộ, áp chân, đá chân. . . . . . Thật may là Hoàn Tử không phải đứa bé bình thường, nếu không đã sớm cảm thấy khô khan, bỏ dở rồi.
Ngày trước khi nhìn con trai học, ánh mắt Diệp Chi chỉ tập trung ở trên người Hoàn Tử, bây giờ đã xác định mối quan hệ với Kỷ Lâm nên ánh mắt Diệp Chi thỉnh thoảng cũng sẽ lướt qua trên người Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm dáng dấp khỏe mạnh, vóc người cũng cao ráo, bắp thịt căng đầy, động tác mạnh mẽ phóng khoáng, dạy dỗ đứa bé cũng hết sức nhẫn nại, càng nhìn Diệp Chi càng thích, đến cuối cùng hận không thể xông lên hôn