80s toys - Atari. I still have
Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326074

Bình chọn: 8.5.00/10/607 lượt.

Giữa trưa mùa hè, gió hiu hiu thổi tới, bầu không khí tràn đầy mùi hương của hoa sơn chi, thấm vào ruột gan.

Lúc này, là giờ ngủ trưa của cô nhi viện, nên khắp nơi đều vô cùng yên tĩnh.

Cửa phòng ký túc xá, bị kéo ra một khe hở, một cái đầu nhỏ nhắn nhô từ bên

trong ra ngoài thăm dò, là một cô gái nhỏ, bộ dạng khoảng chừng 10 tuổi, để đầu nấm vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc, tròng mắt đen nhánh tỏa sáng, cô bé nhìn thấy bên ngoài không có ai, lặng lẽ

đi ra, nhanh chóng xuyên qua sân trước, chạy tới sân sau.

Dưới

tàng cây sơn chi, có một cậu bé gầy gò đang ngồi, đôi mắt xanh thăm

thẳm, nước da xinh xắn giống như hoa, cậu bé cúi đầu, bộ dạng hình như

có chút không vui.

Cô gái nhỏ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng sức hít một hơi, khoa trương kêu lên: "Oa...thơm quá."

"Nghe nói có người muốn đến nhận nuôi một bé gái, nói không chừng em có cơ

hội có thể rời khỏi đây." Cậu bé nói xong, đôi mắt hơi buồn bã.

Cô gái nhỏ nhìn ra tâm tư của cậu, rất nghĩa khí vỗ vai cậu bé: "Anh yên

tâm đi, nếu anh không được nhận nuôi trước, em sẽ ở cùng anh, đây là lời hứa của chúng ta..."

Sau khi cậu bé nghe xong, nở nụ cười vui vẻ, khuôn mặt giống như sương sớm, đẹp đến nổi làm cho tim người ta đập mạnh.

Trên đường đất lồi lõm bên ngoài viện, một chiếc xe màu đen dài loạng choạng từ xa chạy đến, dừng ở ngoài cửa.

Tài xế bước xuống mở cửa xe: "Thiếu gia, đã đến nơi."

"Ừ..." Người bên trong xe lên tiếng, bước ra khỏi xe, là một thiếu niên khoảng chừng 17 tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng, phía trên sống mũi là cặp kính

mát màu trà, dáng người cao lớn rắn rỏi, tóc đen như mực tung bay tự

nhiên, ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, môi mỏng, mềm mại trơn bóng, quần áo đơn giản, nhưng không che giấu được sự cao quý.

Anh im lặng đi vào phía trong.

Trong đại sảnh.

Người thiếu niên tháo mắt kính xuống rồi tuỳ ý móc trước ngực, anh không chút để ý đến đứa bé đứng trước mặt anh, những đứa bé này là mang ra cho anh lựa chọn, ra sức mỉm cười với anh, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, tôn

nghiêm và kiêu ngạo lúc này đều không quan trọng, bọn chúng đang chờ

được thương xót và cứu vớt, nếu được lựa chọn, sau này sẽ không cần phải chịu khổ.

Khi tầm mắt của anh vô tình lướt qua người một cô bé, thì bị dây chuyền hồ lô bạch ngọc trước ngực cô bé hấp dẫn, anh nhẹ

nhàng cầm lấy, cuộn đến phần đuôi.

"Đây là của cô sao?" Anh mở miệng hỏi.

Cô bé nhìn anh trai xinh đẹp trước mắt, dùng sức gật đầu: "Vâng". Cô bé

không dám nói không phải, vì sợ nói, anh sẽ không chọn cô, thực ra cô

đang nói dối, cái này là cô vừa mới nhặt được ngoài sân.

Thiếu niên im lặng một lúc, quay đầu nói với viện trưởng: "Chọn cô bé này."

Trong mắt của những đứa trẻ khác đều là sự ghen tị, cô bé này đã trở thành

người may mắn, cô bé sẽ được dẫn đi khỏi nơi đổ nát này.

Cô gái

nhỏ đứng ở sân sau chơi đùa, sờ vào cổ, phía trên đã trống không: "A,

không xong, dây chuyền của mình không thấy đâu nữa, nhất định là vừa rồi chạy quá nhanh nên đã làm rớt."

Cô gái nhỏ vội vàng đứng dậy

chạy về phía trước, vừa cúi đầu, vừa tìm kiếm mọi ngóc ngách, đột nhiên, cô đụng vào một bức tường thịt.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đẽ, đôi mắt thâm thuý, giống như ngôi sao

lóe sáng trên bầu trời, cô nghe tim mình đập rất nhanh, chỉ ngẩn người

nhìn anh, quên cả hô hấp.

Nhìn cô gái nhỏ thô lỗ lao vào trong

lòng anh này, khóe miệng anh không khỏi cong lên, đây là sau khi ba mẹ

anh qua đời, lần đầu tiên anh cười, anh đưa tay xoa tóc cô: "Đừng chạy

lung tung, phải cẩn thận..."

Viện trưởng kéo cô ra, gấp giọng giải thích với anh: "Thật xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng trách nó."

"Không sao!" Bên cạnh anh dắt theo cô bé được chọn, đi ra ngoài.

Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi mất hút mới thôi, một

khắc rung động vừa rồi, còn sót lại ở đáy lòng cô, cùng cô lớn lên. Ban đêm, trăng lạnh như nước.

Trong phòng khách nhỏ bố trí vô

cùng ấm áp, xô pha màu vàng nhạt cùng với giấy dán tường hoa nhỏ màu

trắng tạo nên không gian nữ tính lịch sự và nho nhã.

Lúc này,

trên xô pha có một cô gái đang ngồi, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, mái tóc

đen dài đến eo, giống như một loại tơ lụa hảo hạng, trên người mặc bộ đồ ngủ màu tím, làn da vốn đã trắng, lúc này càng tôn lên vẻ mịn màng.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông quỳ gối trước mặt, cố giữ vững hơi thở.

Dần dần, trong đôi mắt xinh đẹp mờ mịt sương mù: "Anh nói lại lần nữa xem?"

Giọng nói rất nhẹ, giống như khẽ đụng sẽ vỡ tan.

Nguỵ Thu Hàn cúi đầu, áy náy không dám nhìn thẳng vào mặt cô, hai tay rủ

xuống hai bên hông, nắm chặt thành quyền, giống như muốn đâm thủng vào

da thịt: "Xin lỗi tiểu Tịch, kiếp này, chỉ có một lần này, xin em hãy

giúp anh, được không?"

Nước mắt của Mặc Tiểu Tịch nhẹ nhàng lăn

qua hai má, lách tách, không tiếng động rơi xuống trên mu bàn tay, hết

giọt này đến giọt khác lạnh thấu lòng cô.

Giống như có một thứ gì đó, đang từ từ vỡ vụn.

Bầu không khí, đã giảm xuống mức đóng băng.

Cô ngẩng đầu lên, cố gắng hít một hơi t