
Thi Phúc lại thấy lo cho
những người cùng thôn vừa đi với nhau. Sáng sớm hôm sau, lá dâu đã xếp hết lên
thuyền, Chu Ân chở Thi Phúc về Thịnh Trạch.
Du
Thị thấy chồng trở về, trong lòng như cất được mối lo. Người trong thôn tới tấp
đến hỏi thăm tin tức. Thi Phúc nói: “Có lẽ không sao cả đâu”.
Thi
Phúc giới thiệu Chu Ân với vợ. Du Thị chuẩn bị đồ ăn rất ngon. Thi
Phúc và Chu Ân đang uống rượu bỗng nghe tiếng khóc. Thi Phúc ra hỏi,
thì ra hôm trước thuyền bị lật, gần mười người hôm trước đi mua dâu đều bị chết
đuối hết. Chỉ có một người ôm được miếng ván thuyền, được những người đánh cá
cứu sống, bây giờ về báo tin. Thi Phúc kinh hãi trở lại nói
cho Chu Ân và Du Thị biết. Mọi người đều chắp tay tạ ơn trời. Thi
Phúc nói: “May mà hiền đệ giữ ở lại, nếu không thì ta cũng khó tránh khỏi nạn
này”.
Chu Ân
nói: “Đó là do huynh thường làm điều thiện nên được báo ứng chứ có can gì đến
đệ”.
Sáng
hôm sau Chu Ân trở về nhà. Thi Phúc tiễn ra đến tận ngoài thị trấn
rồi mới chia tay.
Năm
đó Thi Phúc nuôi tằm được lời gấp mấy lần năm trước. Chàng ta muốn làm thêm mấy
cỗ khung cửi dệt lụa, song nhà chật quá không có chỗ đặt. Bấy giờ đúng lúc nhà
láng giềng có hai gian phòng nhỏ muốn bán, chàng liền sang giao thiệp. Không ngờ
chủ nhà đó thấy có người cần mua bèn cố ý nâng giá lên, rồi lại còn làm cho hai
căn phòng lộn xộn lung tung lên.
Thi
Phúc mua được rồi, phải sửa chữa lại. Lúc khơi đất để đặt khung cửi, bỗng đào
được một hũ bạc, ước khoảng một ngàn lượng, hai vợ chồng mừng rỡ khôn xiết.
Thi
Phúc được thoát khỏi tai nạn, lại được tài sản, từ đó càng chăm chỉ việc hành
thiện bố thí, nổi tiếng tốt khắp thị trấn. Sau chàng ta lại mua thêm một căn
nhà lớn ở gần đó, rồi đặt thêm ba bốn chục khung cửi, thuê mấy người làm công, xây
dựng một cơ nghiệp đàng hoàng. Tiếp đến, lại mời thầy về nhà để dạy học cho con
trai là Quan Bảo, rồi đổi tên cho Quan Bảo thành Đức Trụ.
Một
hôm, nhà Thi Phúc sửa lại gian sảnh đường, đang chuẩn bị đặt xà. Những người
làm giúp tranh thủ đi uống rượu. Lúc này chỉ còn một mình Thi Phúc ở lại kê cái
chân cột. Chàng ta kê mãi vẫn không sao thẳng được, mới đẩy cái chân cột ra thì
thấy bên dưới có một hòm sa thạch hình tam giác, bèn tiện tay quăng ra, không
ngờ phía dưới là một đống tướng bạc trắng xóa. Chàng ta vội gọi vợ và con trai
lại cùng lấy lên.
Việc
đặt xà nhà đã xong, Thi Phúc tiễn đưa mọi người về. Lúc đó có một cụ già tóc
bạc đi tới, hỏi Thi Phúc lúc đặt xà nhà có đào được tám đỉnh bạc không? Thi
Phúc thành thật nói là có, trong bụng thấy kinh sợ.
Thì
ra cụ già này tên là Bạc Hữu Thọ, có mở một quán trà, thường cứ kiếm được ba
lượng bạc là lại gộp thành một đĩnh để chuẩn bị dùng khi già lão. Cứ vậy đã qua
nhiều năm, tích được tám đĩnh rồi. Không ngờ đêm qua cụ nằm mơ thấy tám đĩnh
bạc tới giã từ nói rằng: “Nhà Thi Phúc ở Thịnh Trạch lên xà nhà, những người
thân tộc đều đã tới cả, chúng tôi cũng phải tới đó”. Cụ già tỉnh dậy, mở gối ra
xem thì thấy tám đĩnh bạc đã không cánh mà bay.
Thi
Phúc vội bàn với vợ con, đem tám đĩnh bạc trả lại cho ông cụ. Cụ Bạc nhìn xem
thấy đúng số bạc đó, bèn nói: “Đúng là tám vật lạ này đây”.
Thấy
Thi Phúc trả lại cho mình, cụ Bạc lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được,
già này không có phúc để hưởng chúng, bây giờ có đem về cũng không giữ nổi
chúng đâu”.
Thi
Phúc cũng không cố ép. Từ đó, chàng ta thường xuyên gửi tiền cho ông cụ, xem
ông cụ như cha của mình. Khi ông cụ qua đời, Thi Phúc cũng lo liệu hậu sự chu
đáo.
Về
sau, con trai của Thi Phúc là Thi Đức Trụ lớn lên, lấy con gái
của Chu Ân, hai vợ chồng đều rất hiếu thuận, nhà họ Thi trở thành nhà
giàu có nhất vùng Thịnh Trạch.
Đỗ Thập Nương giận ném
hòm châu báu (Tam
ngôn)
Vào
năm Vạn Lịch đời Minh, ở phủ Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang có một công tử con nhà
giàu tên gọi Lý Giáp. Chàng Lý Giáp này tuy là thái học sinh ở Quốc tử giám,
song không dốc lòng học tập mà chỉ thường xuyên đến chốn lầu xanh tiêu khiển.
Một hôm, chàng ta tới đó gặp được một tuyệt sắc giai nhân tên là Đỗ Thập Nương,
thế là lập tức say mê ngay.
Lúc
đầu, Lý Giáp vung tiền tiêu hoang khiến mụ chủ lầu xanh rất thích. Một năm sau,
Lý Giáp hết sạch cả tiền, thế là mụ rất lạnh nhạt, bảo Thập Nương đuổi chàng ta
đi. Nhưng Thập Nương và Lý Giáp thực bụng yêu thương nhau, nên không chịu. Mụ
chủ bèn mắng chửi Thập Nương rằng: “Gái nhà người ta toàn là cây tiền, chỉ có
nhà tao là vận mốc, hàng ngày mọi khoản tiêu pha chỉ một mình tao lo lại còn
phải nuôi báo cô cái thằng kiết xác của mày, con hèn hạ kia, hãy bảo thằng đó
có giỏi thì đưa cho tao mấy lượng bạc rồi đem mày đi, tao sẽ kiếm đứa khác để
tao sống.”
Thập
Nương hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói thật hay là mẹ nói đùa đấy?” Mụ chủ cho rằng Lý Giáp
đã hết tiền từ lâu rồi nên nói: “Bà xưa nay không nói dối bao giờ, đương nhiên
đây là nói thật”. Thập Nương lại hỏi: “Thế mẹ đòi anh ta bao nhiêu bạc?” Mụ
nói: “Chỉ lấy ba trăm lượng thôi, có điều là phải nội trong ba ngày, rồi một
bên giao bạc, một bên giao người ngay lập tức.