
ức ăn giắt vào người, đợi đến canh ba
tới trước cửa nhà lão keo kiệt, lừa lúc tối trời vắng ngắt, dùng tài nghệ phi
thân, vượt qua tường vào trong.
Nhìn
hai bên đều là các phòng có hành lang, một gian hãy còn sáng đèn. Tống Tứ công
nhờ ánh sáng đi vòng qua chuồng ngựa. Thấy một con chó xông tới sủa, bèn ném
luôn bịch thức ăn vào nó. Ăn hết bịch, con chó lập tức lăn quay xuống đất, thì
ra thức ăn có trộn lẫn bả độc.
Lại
đi tiếp thì nghe thấy tiếng gieo xúc xắc của năm, sáu tên canh gian phòng để
bạc. Tống Tứ công lại móc trong người ra một cái hộp nhỏ, bỏ vào đấy một chút
thuốc rồi châm lửa. Lập tức mùi hương bốc lên ngào ngạt. Mấy tên canh cửa hít
hà rồi nói: “Thơm quá! Viên ngoại ngày nào cũng thắp hương”. Hít thở một lát,
tất cả đều ngã quay. Tống Tứ công đi thẳng vào, thấy còn nửa bàn thức ăn và
rượu, bèn ăn hết sạch. Bọn canh cửa mắt mở trừng trừng song không động cựa nói
năng gì được.
Ăn
no rồi, Tống Tứ công đến chỗ để bạc thấy cửa có khóa to bằng cánh tay, bèn móc
trong người ra một chiếc chìa, mở khóa bước vào trong, thấy một hình người bằng
giấy tay cầm một thỏi bạc hình tròn. Vốn người nộm này được nối với một bộ phận
quay, nếu ấn vào người nộm, thỏi bạc hình tròn sẽ rơi ngay xuống đất rồi theo
một cái máng lăn đến trước giường nằm của Viên ngoại, đánh thức lão dậy. Tống
Tứ công không để thỏi bạc kịp lăn, nhặt luôn lấy rồi lại ấn nhiều lần nữa, cứ
vậy vơ vét sạch số bạc ở đó. Xong xuôi, lại lấy trong người ra một cây bút rồi
đề lên vách bốn câu thơ như sau:
Tống
quốc tiêu dao hán
Tứ
hải tận lưu danh
Tằng
thượng thái bình đỉnh
Đáo
xứ hữu danh thanh.
(Kẻ
giang hồ nước Tống
Khắp
bốn biển lưu danh
Từng
dẹp yên kẻ bạo
Nổi
tiếng khắp kinh thành).
Viết
xong, cửa cũng chẳng đóng, bỏ đi luôn, đi suốt đêm cho tới Trịnh Châu.
Lại
nói về Trương Viên ngoại sáng ra tỉnh dậy thấy bị trộm lấy hết bạc bèn lập tức
cáo quan. Quan Phủ doãn Khai Phong là Đằng Đại Doãn bèn sai nha lại là Vương
Tôn đi tra xét trước.
Vương
Tôn đem theo thủ hạ đến nhà họ Trương. Vào chỗ để bạc thấy bốn câu thơ trên
tường. Một tên thủ hạ nói: “Chẳng phải ai đâu mà chính là Tống Tứ công lấy đấy
thôi!” Vương Tôn hỏi: “Làm sao mi biết?” Tên đó nói: “Bốn câu thơ này nếu ghép
những chữ đầu lại thì sẽ thành câu “Tống Tứ tằng đáo” (Tống Tứ đã đến đây).
Vương
Tôn nói: “Từ lâu ta đã nghe nói giới đạo tặc có Tống Tứ công, là người Trịnh
Châu, thủ đoạn cao cường, lần này chắc đúng là hắn rồi”.
Vương
Tôn bèn lập tức đem thủ hạ đi Trịnh Châu bắt Tống Tứ công. Đến nơi, do dọc
đường luôn hỏi thăm nên tìm được nhà ngay. Ngoài cửa có một quán trà nhỏ, mọi
người bước vào uống trà. Vương Tôn bảo ông già rót trà: “Hãy mời Tứ công ra
cùng uống trà!” Ông già nói: “Ông tôi bị bệnh, còn nằm chưa dậy, để tôi vào
thưa”. Ông già vào rồi bỗng nghe tiếng Tống Tứ công ở phía trong quát lớn:
“Bệnh đau đầu của ta lại tái phát rồi, bảo lão đi mua ba xu cháo sao lão không
mua? Ngày ngày bỏ ra bao nhiêu tiền nuôi lão mà lão không chịu hết lòng hết sức
thì ta cần lão làm gì nữa?” Rồi lại nghe tiếng đánh lão già đen đét.
Lát
sau, thấy lão già tay cầm bát đi ra nói: “Các vị hãy ngồi đợi một chút, Tống Tứ
công sai tôi đi mua cháo, ông ăn xong sẽ ra”. Thế nhưng mọi người đợi mãi cũng
không thấy lão mua cháo về. Tống Tứ công cũng không thấy ra. Mọi người sốt ruột
mới xông vào trong thì thấy một ông già bị trói vào chân ghế tựa. Tưởng là Tống
Tứ công, toan bắt lấy, thì ông già nói: “Tôi là người rót trà, người vừa mang
bát đi mua cháo mới là Tống Tứ công”.
Mọi
người nghe nói, giật nẩy người, kêu lên: “Thật là cao thủ! Chúng ta không nhìn
kỹ, bị hắn lừa rồi!”
Đành
ra ngoài truy tìm song tìm đâu cho thấy được.
Thì
ra lúc bọn công sai uống trà, Tống Tứ công đang ở bên trong, nghe chúng nói
giọng Đông Kinh bèn lén dòm ra thấy đúng bọn đi bắt người, bụng thấy hơi nghi
hoặc mới cố ý mắng mỏ rồi đổi quần áo cho ông già, cúi đầu đi ra, nói là đi mua
cháo để đánh lừa rồi vội vã trốn đi luôn.
Tống
Tứ công trốn thoát rồi, ẩn tránh mấy ngày ở vùng ngoài rồi lại trở vào Đông
Kinh. Một hôm, đang ngồi uống rượu trong quán bỗng nhìn thấy sư đệ Triệu Chính.
Hai người hàn huyên với nhau một lúc, rồi Triệu Chính nói: “Sư huynh, nghe nói
sư huynh trúng được một món làm ăn phải không?” Tống Tứ công nói: “Cũng chẳng
mấy, chỉ có bốn, năm vạn quan tiền thôi”. Triệu Chính lại nói: “Dưới chỗ cầu
Bạch Hổ có một ngôi nhà, đó là nhà của Tiền đại vương, cũng có một món bở đấy”.
Tống Tứ công nói: “Thế thì tốt. Đêm nay chúng ta sẽ ra tay”.
Thế
là khoảng canh ba đêm đó, Tống Tứ công ở ngoài tiếp ứng, Triệu Chính đào ngạch
chui được vào chỗ để bạc của Tiền đại vương, lấy trộm ba vạn quan tiền và một
cái đai lưng bằng ngọc.
Ngày
hôm sau, Tiền đại vương viết thư báo với Đằng Đại Doãn. Đằng Đại Doãn đọc xong,
nổi giận nói: “Trong thành Đông Kinh mà lại có bọn giặc này sao?” Bèn lập tức
gọi sai nha Mã Hàn tới, hẹn cho ba ngày phải bắt được thủ phạm đem về xử.
Hai
ngày sau, Mã Hàn về bẩm: “Tiểu nhân đã truy ra tên trộm này