
ợi như bình thường,cô đứng không vững đành an vị ngồi
trong góc. Bỗng nhiên nghe thấy có thanh âm kỳ quái,có người mở cửa
ngoài và trong thang máy ra,cô chẳng những không có thả lỏng ngược lại
càng thêm sợ hãi, sợ thang máy bỗng nhiên rơi xuống,bản thân biến thành
đống thịt. Nhưng mà cô không nghĩ tới,một người bỗng nhiên đưa thân thể
mình vào,cô tưởng nhân viên sửa chửa nghĩ muốn kêu cứu nhưng phát không
ra tiếng âm, cũng thở không nổi. Tiếp theo một giây,bên ngoài giống như
lại có thanh âm cãi vả, tiếp theo một người cư nhiên theo một phần ba
khe hở kia nhảy vào,cô sợ tới mức căn bản là không thể hô hấp nửa, chỉ
sợ thang máy thật sự rơi xuống, người kia và cô cùng nhau nắm tay đi đến Hoàng Tuyền. Chỉ là không nghĩ tới người từ trên trời giáng xuống lại
là Dịch Thừa! Là hắn,là hắn……
“Đừng khóc……” Dịch Thừa dùng ngón cái lau nước mắt của cô,“Anh sẽ cười em……”
“Em có không khóc!” Cổ Dĩ Tiêu khóc rất thương tâm,miệng cũng không nhận thua.
“Được rồi,em không khóc.” Dịch Thừa lại ôm chặt cô.
“Biến thái Dịch Thừa,anh không sợ chết sao……” Cổ Dĩ Tiêu phát run chỉ vào một phần ba khe hở kia,“Anh không sợ thang máy bỗng nhiên rơi xuống sẽ làm anh chết không toàn thây…… Ngay cả em cũng theo anh cùng nhau
rơi xuốngHu hu,anh chẳng những hại chết chính anh cũng muốn hại chết em, lòng dạ thật hiểm độc,em không muốn chết đâu,hu hu…… Sau khi ra ngoài
xem em chỉnh anh như thế nào!Hu hu……”
Dịch Thừa không nói lời ngon tiếng ngọt với cô “Vì em anh nguyện ý
chết”,chẳng qua chỉ thản nhiên cười,vỗ lưng của cô. Khi hắn đi vào làm
sao chú ý nhiều được như vậy, chỉ nghĩ đến cô một mình bị nhốt trong
không gian bịt kín hắn liền sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh,sợ cô sẽ
ngất xỉu ở bên trong,về sau lưu lại chướng ngại tâm lý lớn hơn nữa.
“Bao giờ mới xong nha?” Cổ Dĩ Tiêu liều mạng ôm cổ Dịch Thừa.
“Nhanh thôi.”
“Anh nói sẽ nhanh! Rõ ràng là rất chậm nha,em ở bên trong ngồi mấy giờ rồi !”
Dịch Thừa suy nghĩ,sau ót nhỏ một giọt mồ hôi lớn,“Em nhiều nhất chỉ ngồi đây vài phút mà thôi.”
“Anh nói cái gì?!” Cổ Dĩ Tiêu kéo cổ áo Dịch Thừa, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được rồi,em ngồi mấy giờ ……” Dịch Thừa thỏa hiệp nói.
“Hừ!” Cổ Dĩ Tiêu khinh thường bĩu môi,vốn định nói tiếp cái gì nhưng
vừa lúc thấy thang máy chuyển động, liền ngậm miệng lại dùng đầu cọ hai
cái trong ngực Dịch Thừa,tội nghiệp nhìn hắn.
“Dĩ Tiêu?” Dịch Thừa xoa mặt của cô.
Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu,“Gì nha?”
“Đáng ghét!Anh yêu em chết mất.” Dịch Thừa càng dùng sức nhéo mặt của cô,thật đáng yêu thật đáng yêu,thật muốn cô vĩnh viễn có dáng vẻ đáng
thương hề hề như vậy, vĩnh viễn dựa vào hắn như vậy,để cho hắn trở thành người bảo hộ duy nhất của cô.
“Anh–” Cổ Dĩ Tiêu đau đến không thể nói chuyện che nửa bên mặt,trong
đầu loạn thành một đoàn căn bản không biết Dịch Thừa vì sao phải nói như vậy, còn nhẫn tâm ngược đãi cô nhéo mặt cô đến sưng lên.
“Ầm ầm” một tiếng, thang máy bắt đầu khởi động,Cổ Dĩ Tiêu nghĩ thang
máy muốn rơi xuống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch,Dịch Thừa vội nói:“Đã
xong.” Cô lúc này mới thấy yên tâm gục vào ngực Dịch Thừa,hô hấp đều
đều.
“Đinh”. Thang máy tới lầu một,Cổ Dĩ Tiêu thấy cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra,Hoa Tri Chi và Tiểu Tư sớm chờ ở cửa dùng kinh ngạc nhìn tư
thế ôm nhau mờ ám của cô và Dịch Thừa. Cổ Dĩ Tiêu sửng sốt nhanh chóng
đẩy Dịch Thừa ra, chạy ra khỏi thang máy.
“Tiên sinh, ngươi về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy!”Nhân viên sửa chửa lại một lần nữa nhắc nhở Dịch Thừa.
“Không có lần sau .” Dịch Thừa khập khiễng đi ra thang máy, khẽ khom người nói:“Xin lỗi.”
“Chân của anh làm sao vậy?” Cổ Dĩ Tiêu tiến lên một bước kéo Dịch
Thừa qua,đẩy hắn ngồi ngồi xuống trên ghế, cuộn ống quần hắn lên lại
phát hiện đầu gối đùi phải của hắn có một mảng máu ứ động, nhất định là
vừa rồi nhảy xuống bị đụng vào.Cô đưa tay chỉ vào vết máu ứ đọng,hắn
giận dữ bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục đùa giỡn.
“Rất đau sao?” Trong mắt Cổ Dĩ Tiêu hiện lên một tia áy náy.
“Em nói đi?” Dịch Thừa thở dài một tiếng.
“Dịch giáo sư,thầy không sao chứ?” Hoa Tri Chi và Tiểu Tư cũng đi tới.
“Thầy không sao.” Dịch Thừa không tự nhiên đẩy kính mắt, hình tượng
nghiêm túc của hắn ở trong lòng học sinh phỏng chừng ở vừa rồi toàn bộ
bị hủy hết…… Hắn sửa sang lại quần áo nhìn ba người các cô nói:“Các cô
đi về trước.” Bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ thì ra là Cổ Dĩ Tiêu ôm
lấy cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói:“Cám ơn anh_Dịch Thừa,em sai rồi,em
về sau sẽ không bao giờ … giận giỗi với anh nửa……” Trong lòng hắn run
rẩy không kịp nói gì lập tức ôm chặt cô.
Cằm của Hoa Tri Chi và Tiểu Tư đều muốn rơi xuống ,ảo não xoay
người,im lặng hỏi ông trời– nhân sinh a,làm sao thay đổi như thế,bọn họ
chưa bao giờ biết Cổ Dĩ Tiêu và Dịch Thừa là một đôi.
“Đưa cô ấy về.” Dịch Thừa buông Cổ Dĩ Tiêu ra,rồi còn có thể dùng ngữ khí bình tĩnh mà cứng nhắc nói chuyện với Hoa Tri Chi và Tiểu Tư.
Hoa Tri Chi lấy lại tinh thần, khách khí nói:“Dịch giáo sư,hay là thầy đưa cô ấy trở về đi, chúng em……”
“Thầy còn phải đi tìm sách.” Dịch Thừa c