
phải dọc theo đường đi nghĩ hết
biện pháp đào tẩu?
Nguyên lai... Lòng của nàng vẫn luôn không lý trí hướng về hắn, nàng ngầm cười
khổ, không nghĩ tới chính mình sớm chìm sâu như vậy, lại hoàn toàn không biết
gì cả, cho tới giờ khắc này mới bừng tỉnh hiểu ra...
Thịnh Hạo cho dù không muốn, giờ phút này cũng không thể không đáp ứng, không
muốn để sự tình náo loạn lớn, “Đó là ngươi tự mình nói, phải cam đoan nhất định
làm được.”
“Đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không ở lại, sẽ bằng tốc độ nhanh nhất trở về.”
Nàng chấp nhận, cho dù hắn coi nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly, cũng không
thay đổi được sự thật nàng đã thật sự thích hắn, không thay đổi được lòng của
nàng ngay từ khi vừa mới bắt đầu liền hướng về hắn, tâm ý thủy chung muốn ở bên
cạnh hắn.
Nàng bây giờ chỉ có thể hi vọng, trong mắt của hắn nhìn đến chính là nàng, tựa
theo như lời hắn, hắn sở dĩ giữ nàng lại, là vì nàng là Đổng Trinh Hoa, mà
không phải Ngọc Ly.
Nhưng nàng thật sự nên vì hắn, mà buông tha cho việc trở lại thế kỷ hai mươi
mốt như vậy sao? Nàng thực bối rối, cha mẹ nàng đều ở bên kia, hai bên đều có
người nàng để ý, lý trí của nàng cùng tình cảm cùng nhau rời bỏ (đối chọi
nhau), thật sự là thế khó xử...
Bác Tuyên rốt cục mượn
được Đổng Trinh Hoa ra khỏi phủ bối lặc Thịnh Hạo, mang về phủ đệ của mình, có
thể có cơ hội ở chung với Đổng Trinh Hoa.
Nhưng Thịnh Hạo đương nhiên không có khả năng làm cho một mình Đổng Trinh Hoa
cùng Bác Tuyên rời đi, hắn phái A Thiết làm người hầu, không cho hai người bọn
họ ở chung một mình.
Tuy rằng cảm thấy A Thiết chướng mắt, Bác Tuyên vẫn chỉ có thể để cho A Thiết
đi theo, dù sao hắn chỉ là nô bộc, tính chất uy hiếp không lớn, hắn không để ở
trong mắt.
Bác Tuyên dẫn Đổng Trinh Hoa vào trong thư phòng, mang thư đã cất kĩ ra giao
vào trong tay nàng, nàng ngồi ở trước bàn chăm chú xem, hắn an vị ở một bên làm
bạn với nàng, mặc kệ A Thiết canh giữ ở sau lưng nàng như là linh hồn u oán,
dùng sức trừng mắt nhìn hắn như thế nào, hắn đều cố ý xem nhẹ, làm như không
thấy.
Hắn nhìn biểu tình nghiêm túc của Đổng Trinh Hoa, nội tâm cảm thấy cực kỳ vui
mừng, hắn vì Ngọc Ly chết đi mà thống khổ suốt năm năm, thủy chung không thể
quên, mà Đổng Trinh Hoa xuất hiện, làm cho hắn nhất thời có mục tiêu tỉnh lại,
hắn hy vọng có thể giữ lấy nàng, bù lại tiếc nuối năm năm trước.
Cho dù nàng bây giờ là nô tỳ của Thịnh Hạo, thì đã sao? Chỉ cần cho hắn thời gian
và cơ hội, hắn sẽ có biện pháp đoạt lấy nàng.
Hắn nghĩ, trên trời sở dĩ cho hắn và Đổng Trinh Hoa gặp nhau, chính là cho hắn
có cơ hội cạnh tranh với Thịnh Hạo, không cho một mình Thịnh Hạo vụng trộm giữ lấy
nàng.
“Đổng cô nương, có nhìn ra manh mối gì không?”
“Uh... Những thư này sử dụng ngữ pháp có chút kỳ quái, cảm giác như là ở giữa
những hàng chữ ẩn dấu cái gì đó khác nữa, ta còn phải nghĩ, mới có biện pháp
trả lời ngươi.”
Tốt xấu gì nàng ở đại học ngoại văn đã học hai năm, mỗi học kỳ đều lấy ba cuốn
sách thưởng, chỗ quái dị bên trong ngữ pháp nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra,
hoàn toàn chạy không khỏi pháp nhãn của nàng.
Cha xứ kia che dấu tin tức trong chỗ phức tạp của ngữ pháp, người thường xem
không hiểu, là mật mã tốt nhất, nhưng gặp nàng, những mật mã liền không chỗ nào
che giấu.
A, không nghĩ tới nàng học hệ ngoại văn, đi vào Thanh triều cũng có thể có
không gian phát huy, thật sự là không thể tưởng được, sau này nàng cứ xung
phong nhận đảm đương việc đi phiên dịch cho người nước ngoài, khẳng định cực kỳ
cao tay!
“Đừng lo, ngươi có thể từ từ xem, chậm rãi suy nghĩ, ta cũng không vội.” Bác
Tuyên gợi lên một chút cười nhạt ôn nhu, cực kỳ quý trọng thời gian ở chung
này, thật hy vọng nàng có thể mãi ở lại bên cạnh hắn.
Một màn này thật giống như trở lại ngày Ngọc Ly còn sống, hắn cũng thường xuyên
làm bạn với nàng, cho nàng bất kỳ vật gì hắn có khả năng cho, ngay cả tâm cũng
thế.
“Bác Tuyên ca!” Lúc này Ngọc Hô vui vẻ vọt vào thư phòng, bởi vì lúc trước Bác
Tuyên đều dung túng nàng tùy ý đi lại trong phủ bối lặc của hắn, cho nên nàng
hoàn toàn không có bị ngăn cản, “Ta đã phát hiện một chỗ tốt...”
“Ngọc Hô, làm sao muội lại tùy tiện vào thư phòng của ta?” Bác Tuyên lập tức
đứng dậy, đi đến trước mặt Ngọc Hô, “Hiện tại ta đang làm việc, muội trở về
trước, có chuyện gì, lần tới nói sau, được không?”
“Ca ca đang bận việc gì sao?” Ngọc Hô trừng mắt nhìn Đổng Trinh Hoa một cái,
nũng nịu chất vấn, “Tại sao nàng phải ở trong này? Ca ca có thể bận rộn cái gì
với nàng?”
Đổng Trinh Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Hô, nàng từ trong ánh mắt của nàng
cảm nhận được địch ý cực kỳ cường liệt, nàng nhất thời hiểu được, Ngọc Hô khẳng
định thích Bác Tuyên.
Thật sự là quan hệ phức tạp, Ngọc Hô thích Bác Tuyên, Bác Tuyên lại thích Ngọc
Ly, mà Ngọc Ly thích lại là Thịnh Hạo, a, thật đúng là giống một chuỗi đồ ăn.(ý
nàng ta là giống lưới thức ăn chúng ta đã học trong sinh học a)
“Nàng tới giúp ta.”
“Ta không tin, nàng có thể giúp Ca cái gì?” Ngọc Hô cố ý muốn một đáp án.
“Ngọc Hô, chúng ta thật sự đan