
đâu, ôm Chương Gia Phân chạy một mạch không dừng,
vọt tới đường lớn.
Lí đại thúc ở trên xe nhìn thấy, vội xuống xe giúp lão
bản tiếp nhận Chương Gia Phân.
“Không nên đụng cô ấy.” Cao Ân Dương cả giận, Lí đại
thúc sợ tới mức lập tức rút tay về.
“Mở cửa.” Hắn ra lệnh, kiên trì tự tay đem Chương Gia
Phân ôm vào ghế sau.
Lí đại thúc đóng cửa xe.
“Nhanh đi bệnh viện.” Cao Ân Dương ra lệnh, sau đó
thật cẩn thận giúp Chương Gia Phân ở phía sau tựa lưng vào đệm ghế, đối với
khuôn mặt đau đến trắng bệch của nàng, thanh âm nho nhỏ trấn an.
“Không có việc gì, không sợ...... Rất nhanh sẽ đến
bệnh viện...... Có anh ở đây.”
“Đau......” Nàng nhắm chặt mắt, đau đến thân thể cuộn
tròn lại.
Cao Ân Dương cầm chặt tay nàng, phát hiện trong lòng
bàn tay nàng đều là mồ hôi lạnh.
So với chính mình bị sốt cao còn khẩn trương hơn, hắn
đem Chương Gia Phân ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, giống như Chương Gia Phân
là sinh mệnh của hắn.
“Ngoan, nhịn một chút nữa...... Không có việc gì ......”
Chương Gia Phân đau đến không dám dùng lực lớn để hô
hấp, chuyên chú lắng nghe một thanh âm ôn
nhu trầm thấp dỗ dành ở bên tai, làm vậy giống như là có thể thoáng quên đi đau
đớn.
Hai người bọn họ, cùng nhau nằm trong phòng bệnh hạng
nhất của bệnh viện.
Viện trưởng cùng Cao Ân Dương có giao tình, điều nhân
viên chăm sóc tận tình, đồng thời sai người đặt thêm giường ở phòng bệnh hạng
nhất, để cho Chương Gia Phân cùng Cao Ân Dương đều có giường bệnh nghỉ ngơi.
Lí đại thúc thay lão bản liên lạc với trợ lý Ngô Tiểu
Hoa của Chương Gia Phân.
Ngô Tiểu Hoa lập tức mang quần áo vào bệnh viện cho
Chương Gia Phân, tùy lái xe đã tìm đến bệnh viện đợi mệnh, Ngô Tiểu Hoa tiến
vào một góc nhỏ trong phòng bệnh, cả một tầng lầu chứa phòng bệnh, đều tặng cho
một mình Cao Ân Dương sử dụng.
Cao Ân Dương và Chương Gia Phân, một người đang hạ sốt
từng chút, phải truyền dịch. Một người đang giảm đau, khẩn cấp chụp chiếu x
quang để kiểm tra.
Sau đó, báo cáo kiểm tra của Chương Gia Phân liền có,
thân thể không có vấn đề gì, tràng vị thật sự tốt, kỳ quái là bụng vẫn đau như
bị cào xé, uống thuốc giảm đau, có được một chút hiệu quả, nhưng vẫn là
đau...... Đau cho thẳng đến lúc hừng đông mới ngừng.
Chương Gia Phân vô cùng suy yếu, dò xét ánh mặt trời
ngoài cửa sổ, không thể tưởng được lại đau cả đêm, tay chân nàng như nhũn ra,
thực vô dụng, không xuống giường được.
“Có hay không ăn phải cái gì không sạch sẽ?” Cao Ân
Dương hỏi, hắn cũng trắng đêm chưa ngủ, nằm ở giường bệnh bên cạnh.
“Anh lo lắng cho chính anh là tốt rồi......” Nhất định
là bởi vì đeo giày cao gót đi tìm hắn, tên đáng giận. Chương Gia Phân run sợ
nghiêm mặt, thật sự rất muốn mắng hắn, nhưng hắn cũng không tốt đến thế nào đi,
thiếu chút nữa là bị viêm phổi đã phải nhanh chóng đưa vào phòng bệnh cấp cứu.
Lúc trước nàng nghe được khi viện trưởng đến dò hỏi còn hung hăng mắng hắn,
mắng hắn phát sốt còn chạy loạn khắp nơi, mắng hắn không muốn sống nữa.
Nghĩ đến Cao Ân Dương vì nàng, kéo thân thể bị bệnh
chạy tới cùng phụ thân đối chấp...... Trong lòng Chương Gia Phân có một cảm
nhận kỳ quái, có một bộ phận trong nàng bị hòa tan, nhưng nàng lại ương ngạnh
chống cự.
Ngẫm lại bối cảnh của ngươi, ngẫm lại thân phận cùng
địa vị của hắn, ngẫm lại ba hắn rất giỏi luôn làm cho nàng nâng không được đầu,
Chương Gia Phân, ngươi cảm động cái đầu.
Nàng trầm mặc, phiền lòng.
“Uy......” Cao Ân Dương kêu nàng.
Nàng quay người qua, nhìn hắn.
Hắn nằm nghiêng, vẫn đều đối mặt với hướng của nàng.
Nàng nhìn ánh mắt đỏ sẫm của hắn, thần sắc mỏi mệt,
môi có điểm khô nẻ, mà bên dưới áo sơmi, lộ ra da thịt màu đồng của cổ, phần
ngực rắn chắc, hơn nữa tay áo sơmi cuốn cao, lộ ra cánh tay cường tráng.
Chương Gia Phân chưa bao giờ ở thời điểm sáng sớm nhìn
Cao Ân Dương như vậy.
Hắn sinh bệnh, dỡ xuống cái mốt quần áo gây chú ý của
một thiếu gia, giờ phút này quần áo hỗn độn, lôi thôi ngược lại càng có vị tục
tằng cùng vị của một nam nhân.
Nàng có điểm mê mẩn, có điểm...... Bắt đầu tưởng
tượng...... Nếu có thể, ôi tại phiến ngực cường tráng kia, đem mặt kề sát vào
phiến ngực rắn chắc cường tráng kia...... Nàng dời tầm mắt, đồng thời khó chịu
bỏ lại một câu --
“Vì thanh danh, anh hẳn là đi đến phòng bệnh khác đi.”
“Như vậy là anh phải đi đến phòng bệnh bình thường, em
ở phòng bệnh hạng nhất? Vẫn là anh ở phòng hạng nhất, em ở phòng bệnh bình
thường?”
“Tôi ở phòng bệnh bình thường...... Lão bản rất giỏi
nên ngài đương nhiên muốn ở nơi này, thỉnh lập tức an bài phòng khác cho tôi.”
Hắn cười hớ hớ nói:“Anh cho rằng hai chúng ta đều ở
cùng một phòng bệnh, đại lão bản cùng người mẫu số một, chúng ta đều cao quý
giống nhau.”
“Hừ.” Nàng lại quay thân qua nhìn ngoài cửa sổ. Nàng
có thể cảm giác được tầm mắt hắn luôn luôn nhìn mặt nàng, hại mặt nàng nóng
nóng.“Anh có thể không cần mắt cứ nhìn tôi, sao?”
“Năm giờ sáng......” Hắn mỉm cười.“Anh chưa từng tại
thời điểm sơm như vậy, hảo hảo thưởng thức bản model đẹp nhất công ty.
Nàng đau cả đêm, tóc dài hỗn độ