Duck hunt
Đợi Em Nói Yêu Anh

Đợi Em Nói Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323484

Bình chọn: 8.5.00/10/348 lượt.

nhanh như chớp

vào bụng khiến Minh không kịp phản ứng,cảm giác đau rát truyền đến khiến cho khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó lại. Cô ấy thế nhưng lại đánh thật, một quyền này ra tay thực sự không hề nhẹ.

"Em..."

"Tôi nói

cho cậu biết, lần này chỉ là trừng phạt nhẹ thôi. Nếu như lần sau tôi

phát hiện cậu theo dõi tôi, như vậy thì sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu"

Cô nói xong liền quay đầu, nhặt chiếc ba lô rồi bỏ đi, còn không quên quay lại ném cho cậu ta một ánh mắt nguy hiểm. Minh xoa xoa bụng, cảm giác

đau rát vẫn còn, cô ấy lại nặng tay như vậy, xem ra là thực sự rất tức

giận. Cậu tựa người vào bức tường phía sau, đầu hơi ngửa ra, hai mắt

nhắm chặt, một tay vẫn còn đặt lên bụng, khuôn mặt vốn cợt nhả thường

ngày giờ lại chuyển sang một bộ dáng cực kì nghiêm túc. Đôi mắt phượng

khẽ mở ra, nhìn về phía chiếc đàn dương cầm, giống như nhìn thấy một

bóng dáng nhỏ bé vẫn đang ngôig đó, tiếng đàn phảng phất bên tai, giọng

hát trong trẻo mà ưu buồn tột độ, giống như mất mác, lại giống như nhớ

nhung vô hạn. Lần đầu gặp cô, cô thân thủ nhanh nhẹn, một mình hạ gục cả đám người khiến cho anh giật mình ngạc nhiên. Lần thứ hai bắt gặp, cô

lại có thể một mình đảo lộn tình thế, nếu như không có cô, có lẽ anh bây giờ đã phải nhục nhã mà liều chết một phen. Vốn là tính tò mò nổi lên,

anh mới bất giác theo chân cô một chút, ấy vậy mà suốt dọc đường đi, cô

không phát giác ra anh, tâm mắt cô trống rỗng, tâm trí cũng như để ở đâu đâu. Khi bàn tay cô lướt trên phím đàn, giọng hát ngân vang, âm thanh

mộc mạc mà sâu lắng khiến cho anh chấn động. Rõ ràng là khuôn mặt thường thường, không hiểu sao lại như hút chặt người đối diện, khiến cho người ta không thể nào dời mắt. Bóng dáng cô nhỏ bé như vậy, cô đơn như vậy,

trong một khắc, dường như đã khiến cho anh muốn lao đến mà ôm cô vào

lòng. Cô đã tháo kính xuống trước khi chơi đàn, đôi mắt trong sáng tuyệt đẹp tức giận khi phát hiện ra anh, giống như con mèo xù lông khi bị

người ta phát hiện ra bí mật, thậm chí khi cô dùng lực đánh anh một đòn, anh không có tức giận, thậm chí còn cảm thấy cô có chút... đáng yêu.

Anh không khỏi cười khổ một phen, Hàn Minh a Hàn Minh, mày đúng là bị

trúng bùa rồi. Cô bé, xem ra, yêu cầu của em, tôi không tài nào thực

hiện được rồi. "Sao cậu lại ở đây"

Lâm Vũ cảm thấy có người nằm cạnh mình, nhanh chóng mở mắt ngồi dậy, sau

khi nhìn thấy khuôn mặt người kia liền không nhịn được mà nhíu mày.

"Tại sao tôi không thể, sân thượng này cũng không phải của một mình em"

Khu này là góc khuất trên sân thượng, hàng ngày chẳng có mấy người lên trên đây, nhất là vào thời điểm mọi người đang trong tiết học như thế này.

Cô nhìn cũng chẳng thèm nhìn tên kia thêm một lúc, không nói một câu

nào, cầm lấy ba lô rồi đứng dậy muốn rời đi

"Em muốn đi đâu"

Hàn Minh nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, cô theo phản xạ liền lạnh lùng hất ra, suýt nữa không nhịn được mà cho hắn thêm một quyền

"Liên quan gì đến cậu"

Người kia thấy cô lạnh lùng như vậy, vội vã nắm lấy cổ tay cô, vốn chỉ định

giữ cô lại, không ngờ cô mạnh mẽ quay lại, bàn tay nhanh như chớp muốn

cho anh một quyền. May mắn là anh phản xạ nhanh, động tác nhanh nhẹn lại tiêu chuẩn né nghiêng người sang một bên, toàn thân mới không chút tổn

hại, nếu không bụng sẽ lại đau rát như lần trước. Lâm Vũ thấy anh phản

xạ nhanh như vậy, cả người khựng lại một chút, sau một khắc lại gợi lên

một nụ cười nhạt hứng thú. Hảo. Lần trước cô còn tưởng hắn không biết

chút quyền thuật nào mới nhẹ tay cho hắn một đòn, được lắm, giờ thì cô

không cần nương tay nữa rồi, dù sao thì lâu lắm rồi cũng không đến phòng tập, kiếm người làm bao cát cũng tốt lắm( =.=)

Lâm Vũ không còn

kiêng nể gì nữa, nhanh chóng ra quyền, quyền nào quyền đấy chính là nhằm vào những chỗ yếu hiểm mà đánh tới khiến cho người kia vội vã né tránh. Vốn là người kia cũng chỉ định tránh đòn của cô, không ngờ rằng hai

người càng đánh lại càng hăng say, dần dần bất giác tung ra hết khả năng của mình. Lâm Vũ vô cùng ngạc nhiên, không những tên này không phải kẻ

gà mờ, thậm chí còn có thể gọi là cao thủ, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn,

phản xạ linh hoạt, động tác cũng rất chuẩn lại có lực tốt, xem ra cũng

là đồng môn. Người kia thì khỏi phải nói, thậm chí so với Lâm Vũ còn

ngạc nhiên hơn một phần, nhìn cô gầy yếu như vậy, cư nhiên lại có thể

đánh ngang tay với anh. Vốn dĩ lúc đầu chỉ định ngăn cô lại, dùng có 5

phần sức lực, vậy mà hiện tại chính là dùng gần như toàn lực mà ứng

chiến. Thể lực cô không tốt lắm, chỉ là cả người cứ như con sóc, vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ thật đáng nể.

Hai người đánh qua đánh lại

một lúc, cho đến khi cả hai đều mệt mỏi rã rời, chân tay tê cứng mới

đứng tại chỗ nhìn nhau,cả người cúi xuống, hai tay đặt lên gối, thở hồng hộc. Người kia thấy cô cả người toát đầy mồ hôi, cả kính cũng sắp rớt

xuống, cười lớn một tiếng, thoải mái nằm xuống. Lâm Vũ thấy anh ta như

vậy, không nhịn được cũng cười, tháo kính ra, nằm xuống bên cạnh người

kia, hai tay hai chân giang rộng, cảm giác gió mát lùa vào mặt, quả thật dễ