
ậy, mấy nữ sinh cũng bắt đầu chạy đến vây quanh Minh và người bạn của anh ta. Chỉ là cũng thật kì lạ, trong khoảnh khắc ấy, trong lúc mọi người chìm đắm trong cuộc vui, một mình cô đứng ở một khoảng trống, ngoài sự cô đơn vẫn là chỉ là cô đơn đến vô hạn. Mắt cô
nhìn về xa xăm vô tận, giống như lục tìm những hồi ức rất lâu trong quá
khứ, cũng giống như tìm kiếm một hình bóng xa xăm mơ hồ. Ở một nơi nào
đó sẽ không còn ánh mắt chăm chú dõi theo cô, không còn nụ cười tự hào
khi cô ném trái bóng vào rổ, không còn ánh mắt trìu mến và những cái xoa đầu dịu dàng chỉ thuộc về riêng cô, không còn nữa....
Giấu đi cảm giác mất
mát, Lâm Vũ nhanh chóng đội lại chiếc mũ lưỡi trai, đeo chiếc ba lô lên
lưng, muốn nhân lúc mọi người không để ý mà rời đi. Mang theo tâm trạng
có chút khó chịu, cô thong thả bước từng bước trên đường, mắt nhìn về
phía xa, cả người luôn cảm thấy trống vắng không hiểu nổi.
Phòng
thu nhạc cách đó không xa, chẳng mấy chốc liền tới, căn phòng này mấy
năm trước cô đã bỏ tiền ra để mua lại, hàng tuần sẽ đến đây thu một bản
nhạc. Tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, đặt chiếc balo ở một góc tường rồi
kéo chiếc ghế nhỏ trước đàn dương cầm, từ từ ngồi xuống. Bàn tay nhỏ bé
cẩn thận lướt nhẹ trên phím đàn tạo nên từng âm thanh vụn vặt không liền mạch. Đôi mắt từ từ nhắm lại, hai hàng mi dài cụp xuống, lòng tĩnh
lặng, mười ngón tay bắt đầu lướt nhanh trên phím đàn, nhẹ nhàng mà bay
múa, tiếng ca trong trẻo cũng từ từ cất lên
"Khi thế giới trở nên tăm tối
Và mưa cứ lặng lẽ rơi
Mọi thứ vẫn như thế
Ngay cả hôm nay, không chút ngờ vực
Em vẫn không thể, không thể thoát khỏi những suy nghĩ về anh
Giờ đây,
Em biết rằng đó là phút chia ly
Em biết rằng tất cả chỉ là sự khờ dại
Giờ đây, em biết rằng tình yêu chỉ là hư ảo
Em chỉ thất vọng với bản thân vì không thể giữ anh lại vì niềm kiêu hãnh đó
Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em,
Dằn vặt em suốt đêm dài
Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anh cũng dừng lại,
Từ từ, từng chút một
Chắc hẳn em đã say, có lẽ em nên dừng lại
Từ lúc mưa bắt đầu rơi, em nghĩ mình cũng có thể quỵ ngã
Điều đó không có nghĩa là em nhớ anh, không, không phải vậy đâu
Nó chỉ có nghĩa rằng quãng thời gian ta bên nhau chỉ là thoáng qua
Khi đó là kiểu ngày mà anh thực sự thích,
Em sẽ lật lại những ký ức thơ dại về anh
Xin lỗi anh, đó là tất cả rồi. Em sẽ bước một bước về phía trước
Thậm chí em sẽ không gắng trốn chạy
Giờ
Em sẽ xóa nhòa hình bóng anh
Trong em sẽ không còn chút vương vấn
Nhưng khi trời lại mưa,
Tất cả những ký ức về anh mà em cố giấu bao lâu nay sẽ ùa về, chúng sẽ kiếm tìm em
Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em,
Dằn vặt em suốt đêm dài
Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anh cũng dừng lại,
Từ từ, từng chút một
Giờ đây, sẽ không còn lối đi nào cho em quay lại
Nhưng, khi nhìn khuôn mặt hạnh phúc của anh
Em sẽ gượng cười, kể từ khi em là người không còn chút sức lực để ngăn anh lại
Vào những ngày mưa, anh đến và tìm em,
Dằn vặt em suốt đêm dài
Khi mưa bắt đầu ngừng rơi, anhcũng dừng lại,
Từ từ, từng chút một
Em có thể làm gì với những thứ đã kết thúc đây?
Em chỉ nuối tiếc sau những việc ngốc nghếch em đã làm
Mưa cứ mãi tuôn rơi, và nó sẽ chẳng ngớt
Khi mưa ngừng rơi, đó là khi em có thể dừng lại
Mưa cứ mãi tuôn rơi, và nó sẽ chẳng ngớt
Khi mưa ngừng rơi, đó là khi em có thể dừng lại…
Tiếng ca trong trẻo mát lạnh, không hiểu sao lại chất chứa hoài niệm bi
thương. Đôi mắt dù cho đã nhắm chặt, hình ảnh của người đó lại ngày một
rõ ràng, nụ cười dịu dàng, bờ vai ấm áp, rõ ràng đến thế, chân thực đến
thế, giờ đây, cũng chỉ là quá khứ đã ngủ vùi.
Không phải đã hứa sẽ trở lại sao?
Tại sao đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng?
Người, không còn nhớ lời hứa của chúng ta nữa sao?
Thực sự, đã quên rồi sao?
Cạch
"Ai, mau ra đây"
Chết tiệt, cô lại vì không điều chỉnh được cảm xúc mà không phát hiện có
người theo dõi mình. Chết tiệt thật. Lâm Vũ quay ngoắt ra phía cửa,
trong lòng không nhịn được chửi thề một tiếng. Từ đằng sau bức rèm một
người từ từ bước ra, dáng người cao lớn, khuôn mặt yêu nghiệt không còn
vẻ lông bông như thường ngày, trên cần cổ vẫn còn vương chút mồ hôi.
"Là cậu"
Lâm Vũ ngạc nhiên, hơn hết chính là tức giận. Cũng may cậu ta không phát
hiện ra bí mật của cô, nếu không, cô không biết sẽ phải xử lí cậu ta như thế nào nữa
"Khốn khiếp, cậu theo dõi tôi"
Lâm Vũ đứng dậy khỏi chiếc đàn, nhanh chóng đi đến trước mặt người kia, cao giọng nói, không che giấu nổi vẻ tức giận
" Tôi... chỉ là tò mò thôi, không ngờ em lại tức giận như vậy"
Hàn Minh nhìn bộ dạng tức giận của cô, cho rằng cô sợ người khác thấy được
bộ dáng yếu đuối của mình mới tức giận như vậy liền nhanh chóng nở nụ
cười lấy lòng, khuôn mặt yêu nghiệt trổ hết vẻ xinh đẹp hết sức hấp dẫn. Chỉ là Lâm Vũ đã từng sống với một người anh hai đẹp không giống người
thường, còn có một người thầy vô cùng tuấn tú, đối với nụ cười của người nào đó đã hoàn toàn có sức miễn dịch, nhìn cũng chẳng buồn nhìn lâu một chút, trực tiếp cho người nào đó một quyền. Một quyền