
g cô phiền chán. Rốt cuộc lại có chuyện gì nữa đây.
"Mau tránh đường"
Cô lạnh lùng nói một câu, ánh mắt đột nhiên rét lạnh khiến cho người trước mặt không hiểu sao run nhè nhẹ, sau nghĩ gì đó lại hùng hổ lớn tiếng
chất vấn
"Lâm Nhiên, cô cũng đừng quá đáng như thế. Tiểu Tuyền
lần đó chỉ là muốn cùng cô nói chuyện, sao cô lại dám đánh cậu ấy. Cô
bám theo Hàn Minh không nói, lại còn mơ tưởng đến Trình Hạo, đúng là
không biết xấu hổ. Cô..."
"Linh Na, đừng nói nữa, mình không sao."
Diệp Tuyền đứng ở đằng sau, tiến lên tỏ vẻ muốn kéo cô gái kia đi, khuôn mặt có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương
"Tiểu Tuyền, là cậu quá thiện lương. Cậu xem cô ta quá đáng như vậy, sao có thể nhịn được chứ"
Ha, lại cái gì đây, rủ nhau đóng kịch sao. Lâm Vũ nhìn xung quanh một chút, hôm nay cô thực sự không có muốn trốn tiết nha, nhưng mà nhìn số người
vì hiếu kì mà vây quanh, lần này, không bỏ cũng không được rồi
"Cô muốn gì"
Lâm Vũ rốt cuộc cất tiếng, giọng nói nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc
"Muốn gì, tôi muốn cô hướng Tiểu Tuyền xin lỗi, để cho cô ấy tát lại một cái. Còn nữa, cô phải hứa, tránh xa Hàn Minh cùng với Trình Hạo ra"
Lâm Vũ nghe như vậy, không nhịn được bật cười, cuối cùng biến thành cười
lớn, cười khiến cho mấy người trước mặt không hiểu ra sao
"Cô cười cái gì chứ"
"Tôi cười cái gì? Còn không phải cười các cô sao. Nếu như tôi không làm, vậy thì sao"
"Cô... đồ không biết xâu hổ, mọi người đều chứng kiến việc xấu của cô, cô lại
còn dám nói như vậy. Mẹ của cô không dạy cô sao, hay là bà ta với cô
cũng chỉ là một loại người, chuyên đi quyến rũ người...."
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào một bên mặt của Linh Na khiến cho cô ta
không kịp phản ứng, một bàn tay ôm lấy nữa gương mặt của mình, mắt mở to giống như không thể tin, ngay cả Diệp Tuyền đứng đó cũng không biết làm sao. Lâm Vũ đứng ở một chỗ, một bàn tay vừa hạ xuống, hai mắt sắc lạnh, cả người tỏa ra sát khí nhàn nhạt, giống như nhiệt độ xung quanh cứ như vậy giảm xuống đến âm độ.
"Cô lặp lại lần nữa"
"Cô dám đánh tôi. Tôi nói vậy thì có gì sai, mẹ cô chính là đồ bỏ.."
Bốp!
Một cái tát nữa lại hạ xuống, nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp
phản ứng. Đến lúc Linh Na phản ứng kịp , cô ra mới hét toáng lên, định
tiến lên cho Lâm Vũ một cái tát, lại dễ dàng bị cô cầm lấy một cổ tay.
Cô từ tốn tiến gần lại từng bước, giọng nói lạnh lẽo như tử thần khiến
cho người trước mặt đột nhiên sợ hãi, bất giác lùi ra sau
"Tôi
nói cho cô biết, mẹ của tôi dạy tôi tốt lắm. Bà nói, nếu như một con chó điên cắn con, con tất nhiên không cần cắn lại, nhưng mà..." -cô cố tình dừng lại một chút-" nếu như con chó kia vẫn không biết sống chết, tôi
cũng sẽ không nghĩ mà tiễn nó một đoạn đường, khiến cho nó hảo hảo đầu
thai, biết đâu kiếp sau lại được chuyển sang thân phận khác, không còn
đi cắn bậy lung tung"
Mọi người đều biết cô chửi xéo ai, mấy
người đứng xem kịch vui không nhịn được cười lớn khiến cho cô ta xấu hổ
đỏ mặt. Lâm Vũ cũng không đùa nữa, chán ghét đẩy mạnh cô ta ra khiến cô
ta suýt chút mất đà ngã xuống đất rồi lại chán ghét chà lau đôi tay
mình, giống như vừa chạm vào thứ gì đó thực ghê tởm. Diệp Tuyền thấy như vậy, vội vàng tiến đến đỡ cô gái kia, ánh mắt nhìn Lâm Vũ đầy đáng
thương, nhỏ giọng chất vấn
"Sao cậu lại có thể như thế. Ngày hôm
đó mình đối với cậu đã không nói gì thì thôi.Chẳng lẽ được mấy học
trưởng chống lưng nên tùy tiện như vậy"
Mấy học trưởng trong miệng cô ta, không phải ai khác chính là Hàn Minh và Trình Hạo. Lâm Vũ liếc cô ta một cái, cười nhạt
"Diệp Tuyền, ngày hôm đó, ai làm gì, trời biết đất biết, không cần trước mặt
tôi giả bộ đáng thương. Còn nữa, chuyện của tôi, không đến lượt cô xen
vào. Bạn của cô liên mồm nói, tôi không được đến gần hai người kia, hảo, cô lấy quyền gì nói tôi như thế. Thứ nhất, nếu như cô là không phải bạn gái của họ, cô không có tư cách mà ở đây nói chuyện. Thứ hai, nếu như
cô là bạn gái của họ, như vậy, trực tiếp đến tìm họ nói chuyện, không
cần ở đây tìm tôi nháo, thực khiến cho người ta chán ghét"
Câu
nói của Lâm Vũ trong nháy mắt khiến cho Diệp Tuyền á khẩu, cứng họng
không phản bác. Nếu như cô ta thừa nhận điều thứ nhất, như vậy liền thừa nhận không có tư cách ở đây náo loạn, là cô gây sự vô cớ. Nếu như là
thừa nhận điều thứ hai, như vậy dù cho cô bị người hâm mộ của Hàn Minh
và Trình Hạo đánh chết cũng không có dũng khí tìm họ chất vấn. Một câu
nói của Lâm Vũ hoàn hảo khiến cho nhuệ khí của hai người mất sạch, vốn
tính đến khiến người ta chịu nhục, không nghĩ tới, chính mình lại càng
thêm nhục nhã
"Như vậy, cô cũng không thể tùy tiện đánh người"
"Tùy tiện, Diệp Tuyền, cô có hiểu tiếng người không vậy. Người ở đây đều
nghe rõ, cô ta phỉ báng mẹ tôi trước. Nếu như có người xúc phạm mẹ của
mình, bản thân lại không tức giận phản ứng, như vậy, người ta không gọi
là người mà chính là súc sinh a"
Cô nói một câu liền quay người
đi, không thèm quay đầu lại. Lời nói của cô, trong nháy mắt khiến Linh
Na giận tím mặt, Lâm Vũ chẳng khác nào t