
cô suýt chút đem
bát cháo đánh rơi
"Em đút thì anh ăn"
Thiên a, cái giọng
nói đó ở đâu ra vậy, sao mà cô có cảm giác anh giống như là đang... làm
nũng . Nhưng mà, nhìn một người đàn ông cao lớn lại hướng một cô gái nhỏ nũng nịu, nhìn thế nào cũng có chút quái dị
"Đầu của anh có chút choáng"
Người nào đó vẫn tiếp tục vô sỉ
"Tay của anh còn không có chút lực"
Giọng nói cần bao nhiêu đáng thương liền có bây nhiêu đáng thương, y hệt một tiểu hài tử cố chấp đòi kẹo.
"Bụng của anh...."
"Thôi được, thôi được, em đút, em đút là được chứ gì"
Mắt thấy mục đích đã đạt được, anh cười đến sáng lạn, gương mặt tuy có chút tiều tụy lại vô tình khiến anh mất đi một phần xa cách, thêm vào đó một phần ôn nhu dịu dàng. Lâm Vũ cẩn thận múc một thìa cháo, cẩn thận đưa
đến bên miệng thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng cho anh, anh lúc này
cực kì ngoan ngoãn mà mở miệng ăn hết, chẳng mấy chốc bát cháo đã vơi đi một nửa. Đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nhóc con trước mặt cẩn thận đút cho mình từng thìa từng thìa một, thỉnh thoảng còn lấy khăn lau
miệng cho anh, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thỏa mãn không thể diễn tả, cả người dường như khỏe lên rất nhiều.
Lâm Vũ để bát cháo đã
gần hết lên mặt bàn, lấy một cốc nước cùng với thuốc đã được chuẩn bị
tốt đưa đến cho anh uống. Nhìn thấy anh uống xong, cô lại đỡ lấy cốc
nước đặt lại, rút chiếc gối đằng sau ra để anh nằm xuống, chỉnh chỉnh
lại chăn cho anh. .
"Anh mệt thì ngủ một chút đi, em đi xuống nhà"
Cô vuốt lại mép chăn cho cẩn thận, nhẹ nhàng nói một câu, vừa định đi
xuống nhà liền cảm thấy một bàn tay nắm chặt lấy tay của cô, giọng nói
trầm thấp của anh từ từ truyền ra.
"Đừng đi, ngồi với anh một chút"
Lâm Vũ quay đầu lại, nhìn gương mặt tiều tụy có chút yếu ớt của anh, không
hiểu sao cảm thấy đau lòng, cũng không từ chối, ngồi xuống bên đầu
giường, một bàn tay luồn vào mái tóc anh vuốt nhẹ. Anh có vẻ như cũng
quá mệt mỏi rồi, mắt nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào cơn mê, thân nhiệt
nóng bỏng lạ thường, bàn tay cố chấp nắm chặt lấy tay cô không buông. Cô vuốt ve mái tóc mềm mượt của anh, một tay còn lại bị anh nắm lấy, bao
trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nóng đến dọa người. Chẳng mấy chốc anh
liền lâm vào giấc ngủ say, chỉ là được một lúc cả người lại vặn vẹo khó
chịu, có lẽ thuốc đã có tác dụng, cô thấy anh bất giác đạp chăn ra. Cô
cẩn thận gỡ bàn tay của anh, đi tìm một cái khăn bông sạch, chậm rãi
điều chỉnh cho anh nằm nghiêng về một bên, từ từ lau hết mồ hôi trên
lưng cho anh. Đến khi cô lau xong, muốn chuyển qua trước ngực tiếp tục
lau, anh lại đột ngột nắm chặt lấy bàn tay của cô, mắt vẫn không mở ra.
Cô nhìn anh như vậy, muốn gỡ bàn tay của anh ra, rõ ràng là anh bị bệnh, lực đạo lại lớn, nắm đến mức bàn tay của cô cũng đỏ, miệng còn không
ngừng lẩm bẩm
"Vũ nhi... Vũ nhi"
"Anh hai... em ở đây, đừng nháo nữa, để em lau sạch, như vậy mới khỏi bệnh được"
Giọng điệu của cô nhỏ nhẹ, giống như dỗ dành một đứa trẻ con. Chỉ là anh
dường như không nghe thấy, nắm chặt tay cô không buông, cô chỉ còn cách
dùng chút lực, cậy từng ngón tay của anh ra. Mắt của anh vốn đang nắm
chặt, đột nhiên mở ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, trong đó
còn có thứ gì đó khiến cô không hiểu, giống như sợ hãi, lại giống như lo được lo mất. Anh đột nhiên dùng lực một chút khiến cho cô chưa kịp phản ứng liền kêu lên một tiếng, sau một khắc anh đã nằm đè lên trên cô, hai tay anh nắm chặt hai cổ tay cô đặt lên đầu giường, giam cầm cô trong
không gian thuộc về anh, hơi thở nam tính nóng rực quanh quẩn bên chóp
mũi.
"Vũ... vũ nhi.... Đừng đi"
Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt anh do sốt đến đỏ hồng, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, mơ hồ, phảng phất giống như nhìn thấy một thứ gì đó khác, thậm chí cô còn tinh tế cảm nhận được đôi tay anh đang run rẩy
"Anh hai, anh sao vậy, em không...."
"Đừng"
Lâm Vũ không kịp nói gì nữa, mắt mở to nhìn hai hàng mi dài ngay trước mắt, cô chỉ kịp nghe thấy anh kêu thêm một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của anh
đã tiến sát lại gần, đôi môi hai người cứ thế dán chặt vào nhau, không
một kẽ hở....
Hai đôi môi không một kẽ hở, dính chặt vào nhau, anh vẫn nắm chặt cổ tay của cô, hơi ấm
phả ra trước mặt, hàng lông mi dài của anh còn cọ vào mặt cô ngưa ngứa.
Cho đến khi hai người tách nhau ra, anh nâng người dậy, ngẩng mặt lên
nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, trong mắt như phủ một tầng hơi nước
mỏng, cô mới từ trong ngạc nhiên hoàn hồn, nhanh chóng muốn đẩy anh ra
lại sợ làm anh bị thương. Anh nhìn cô một lúc, lại cúi đầu xuống, đầu
chôn ở trước cổ của cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô giật mình, vội vàng
hô lên vài tiếng
"Đừng... anh hai"
Cô vùng vẫy một chút,
kì lạ nhận ra bàn tay của anh đã nới lỏng từ khi nào, cổ tay của cô cũng được thả tự do, cả người anh vẫn đè lên cô, không động đậy.
Lâm
Vũ cảm thấy khác lạ, lay lay người bên trên, thử hỏi nhỏ một tiếng " Anh hai, anh hai". Cô nghi ngờ liền cúi đầu xuống xem thử, không ngờ lại
thấy Trình Hạo đang gục đầu vào hõm vai của cô, đầu quay về một bên, mắ